Tu viện Khánh An

CON TIM CỦA TA ƠI

Danh mục: 
Đời sống - Tu học

Con tim của ta ơi!
Ngươi có nghe những gì ta nói?
Ngươi ở trong ta
Và nhận được nhiều ưu ái.
Ngươi sống thật bình yên
Với cuộc đời chưa một lần trở ngại
Sự hạnh phúc của bản thân
Đã làm ngươi quên đi những khía cạnh còn lại.
Cuộc sống ngoài kia
Có những nỗi đau sẽ làm ngươi tê tái!
Những mái nhà cong xiêu
Những con người ốm yếu
Vì bệnh tật
Và cũng vì thiếu áo mặc cơm ăn
Phải chạy lo từng bữa
Quần quật làm quanh năm.
Con tim của họ căng phồng, loạn nhịp
Nào được như ngươi thở đều trong yên tĩnh
Nào được như ngươi thản nhiên trong mặc định
Nhịp đập vô hồn, vô cảm kiếp nhân sinh.
Này, con tim ta ơi!
Vẫn còn có trái tim không lành lặn
Trái gió trở trời đau thắt từng cơn.
Đó là
Những cụ già ốm yếu gầy nhom
Là em bé ốm đau từ bụng mẹ.
Ngươi nên biết rằng:
Trong sự bao bọc, chở che
Ngươi đã sống
Với tháng ngày chưa vương giọt lệ.
Trong sự bao bọc, chở che
Ngươi đã sống với tâm hồn thật nhỏ bé.
Trong sự bao bọc, chở che
Ngươi sợ dấn thân, ngươi sợ chia sẻ
Ngươi sợ ra khỏi giới hạn an toàn mà ta tạo cho ngươi.
Ta thật ngu dốt – Con tim của ta ơi!
Sự yếu đuối của ngươi là do sự yếu đuối của ta tạo dựng.
Ta sợ ngươi tổn thương,
Nên đã xây những tòa nhà dựng đứng
Bảo vệ ngươi nhưng cũng giam cầm ngươi.
Này, con tim của ta ơi!
Bây giờ, xin hãy nghe ta nói:
Ta đã sai khi nhốt ngươi trong u tối
Ta xin lỗi vì để tâm hồn ngươi lạc lối
Ta nguyện sám hối để cứu rỗi lương tâm.
Con tim ta ơi!
Hãy phóng mắt ra xa vạn tầm
Hãy nhìn bằng đôi mắt cảm thông
Nhìn cho những người đôi mắt chẳng sáng trong
Cho những người chỉ thấy màu xám đen cuộc sống.
Đôi mắt họ đã phế, cửa tâm hồn đã băng
Nhưng họ vẫn quyết tâm
Tập nhìn bằng cách khác.
Họ nhìn bằng đôi tai,
Như âm thanh quen thuộc.
Đôi chân vẫn miệt mài
Dẫu còn chưa vững chãi.
Đôi tay họ còn đây
Dắt dìu nhau chung lối
Giữa muôn ngàn đắng cay
Tay cầm tay an ủi.
Ai bảo họ mù là không thấy?
Tâm ý họ còn đây
Họ nhìn bằng tâm vậy.
Tâm của họ vẫn sáng, giữa bóng tối mênh mông.

Vậy nên, ngươi phải biết cảm thông
Hãy nhìn ra xa – bầu trời cao rộng
Hãy lấy nắng hồng chiếu rọi chốn tối tăm
Xin hãy lấy hạnh phúc của bản thân
Để san sẻ nỗi đau cho người khác.
Này, con tim của ta!
Ngươi phải thật dũng cảm
Hãy bước về phía ánh sáng
Bóng tối sẽ ở lại sau lưng.
Dẫu trên đường gai góc, gian nan
Xin hãy lấy vững tâm mà bước tiếp.
Ngươi hãy đi cho những những người ngồi trên chiếc chiếc xe lăn
Hãy nói và nghe giùm vì những người câm điếc.
Xin hãy làm bằng tinh thần nhiệt huyết,
Tim ta ơi, tình thương là bất diệt.

Vậy nên, xin đừng sống với tâm hồn hạn hẹp
Hãy mở cửa tòa nhà ta dựng cho ngươi
Trước mắt ngươi là trăm đường ngàn lối
Hãy đến những nơi mà ngươi chưa từng tới
Và gieo hạt yêu thương xuống khắp mọi nơi.
Trái tim ta ơi!
Tình thương là không biên giới
Ngươi hãy đi để thấu hiểu cuộc đời!

( Xin viết cho những Phật tử mù tại Tịnh Xá Ngọc Châu Như – Sóc Trăng và muôn người bất hạnh khác)


Trung Nhân