Tu viện Khánh An

Nỗi lòng từ biệt trước thềm xuân!

Khi mang bao thư về kính gửi thầy và kể về bệnh tình của cô, thầy trầm ngâm một chút rồi nói: Cô có gọi thưa rồi. Cô nói với tôi trong tiếng thì thào không đủ hơi: “ Thầy! Con không còn cơ hội để về quê gặp mẹ rồi. Mẹ con hấp hối mà thầy thì nhập thất…”. Nói xong thầy như nghẹn lại... Tôi xá thầy rồi bước xuống.
Danh mục: 
Đời sống - Tu học

   Con được biết rồi dần thân thiện, kính quí cô cũng gần mười năm nay.  Cô còn người mẹ già gần 100 tuổi và người em - cô Diệu Chánh -  cũng thường về công quả tại Tu tiện Khánh An trong những ngày lễ và khóa tu “Sống tỉnh thức”. Không một lần nào về Việt Nam mà cô không lưu lại vài hôm tại Tu viện. Vì thế, con thỉnh thoảng có cơ hội được giúp một vài việc vặt trong sinh hoạt thường nhật khi cô nhờ; cũng từ đó mà có dịp để được gần gũi, trò chuyện cùng cô, xem cô như người bạn vong niên. Cô tâm sự về nhân duyên gặp Thượng tọa Thích Trí Chơn (cô hay gọi vắn tắt là Thầy) và quý kính đức hạnh của thầy nên gắn bó với Khánh An.


Thầy trò hội ngộ tại Khánh An - 2024

   Cô là Nguyễn Thị Dung, sinh sống ở Quận 04 vào những năm của thập niên 1980, qui y với hòa thượng Thích Từ Giang, tại tịnh xá Linh Quang có pháp danh là Diệu Hạnh. Sau đó cô sang Pháp định cư, thường tới lui công quả chùa Tịnh Tâm. Chùa do Hòa thượng Phước Toàn (cháu gọi cố Đại lão Hòa thượng Trí Tịnh là cậu ruột).

   Cô kể, một lần hòa thượng Thích Phước Tịnh mở youtube bất chợt nghe được bài pháp thoại của thầy Khánh An. Hòa thượng nói cô Diệu Hạnh liên hệ về ngay để hòa thượng mời thầy sang Pháp hành đạo và đó là cơ duyên cô biết thầy.

    Mỗi khi thầy sang Châu Âu, cô kết nối với chị An Huệ bên Séc rồi thiết kế chương trình, lên lịch cho thầy thuyết giảng chùa Tịnh Tâm và đạo tràng Phật tử nhà cô. Tuổi đã cao, cô một lòng kính tin Tam Bảo và trước sau chỉ một vị thầy. Có những lúc Thầy sang Séc, Ba Lan rồi mới qua Pháp, thế là cô và nhóm Phật tử Tịnh Tâm bay qua Đông Âu đón thầy. Cô thường nói với con “Nếu còn đi được ngày nào, Thầy giảng ở đâu tại Châu Âu cô sẽ có mặt ở đấy”.

   Những năm gần đây sức cô yếu dần, bệnh nặng hơn, di chuyển xa không được, cô mời Phật tử các nơi về nhà rồi thỉnh thầy giảng pháp và hành thiền. Cuối tháng 10/2024 Hội nghị Phật giáo hòa bình thế giới tổ chức tại trụ sở Liên Hiệp quốc - cộng hoà Pháp, đoàn Giáo Hội Phật giáo Việt Nam chư tăng và Phật tử gần 20 người tham dự, vợ chồng con cũng may mắn  được tháp tùng đoàn.

   Con còn nhớ rất rõ, kết thúc hội nghị Phật giáo thế giới, sáng 30/10/2024, thầy và nhóm Phật tử chúng con tiễn đoàn giáo hội trở về quê nhà, sau đó thầy đến nhà cô Diệu Hạnh. Thầy Tuệ Khai, vợ chồng con, anh Khánh Thịnh - Ba Lan, chị An Huệ - Séc và một vài Phật tử theo chân thầy. Đến nơi thì Phật tử đã có hơn 30 vị đang đợi chờ, trong khi chủ nhà thì còn ở bệnh viện. Thầy nói mọi người cùng nhau trò chuyện, uống trà chờ cô về rồi chương trình mới bắt đầu. Không lâu sau thì cô có mặt. Nhìn thân hình của cô chỉ còn 38 kg, ống trợ thở vẫn còn trên mũi, máy đo tim vẫn ở trên người, dây chuyền nước biển vẫn còn trên tay ai cũng xúc động.

Ngồi nghe pháp mà tay vẫn còn ống chuyền nước biển

Người viết ngồi cạnh cô bên phải


Chị An Huệ, người gắn kết cùng cô bao tháng năm

   Căn nhà không lớn lắm, trên bức tường cô treo trịnh trọng 04 tấm hình chụp hoà thượng Phước Toàn và Thầy. Khi mọi người hỏi hình chụp năm nào nhưng không ai biết, may thay có một anh chụp hình đứng tuổi (con không biết tên) nói: “Những tấm hình này tôi là tác giả nên tôi biết rõ từng năm”.

   Kết thúc chương trình cô chào bái biệt thầy và hội chúng rồi trở lại bệnh viện. Vì không đảm bảo sức khỏe của cô nên bác sĩ chỉ cho về 3 tiếng đồng hồ. Những lời chào từ biệt tha thiết của cô với đôi bàn tay chắp run run, rồi những cái ôm nồng thắm chia xa, nhìn khung cảnh tiễn biệt, không ai ngăn được nước mắt. Hôm đó con đã nắm tay cô thật lâu, ôm cô thật chặt. Con đâu nghĩ cái nắm tay hôm đó, cái ôm nồng ấm hôm đó lại là lần từ biệt cuối cùng.

   Kết thúc chương trình pháp thoại, khi mọi người chào nhau ra về. Bất ngờ thầy quyết định ngủ lại nhà cô. Thế là vợ chồng anh chị Quảng Đắc, Quảng Cửu và một số anh mà con không biết tên cũng ngủ lại.

   Con không biết nguyện ý của thầy là gì, có phải vì thấy cô bệnh đã trở nặng nên thầy ở lại nhà nguyện cầu gửi năng lượng bình an cho cô; hay  thầy linh cảm đây là lần cuối… Mặc dù cô phải trở lại viện, không có ở nhà, đoàn Phật tử từ Việt Nam tháp tùng thầy đang chờ ở khách sạn Pullman ngay trung tâm Paris, sát tháp Eiffel, đó là chưa nói 3 giờ sáng hôm sau thầy và chúng con phải ra sân bay sớm để bay qua Thụy Sĩ, vậy mà thầy vẫn dứt khoát không lưỡng lự. Biết Thầy ở lại nhà cô mừng lắm, dìu lên xe mà cô vẫn ngoáy lại nhìn con rồi nói: “Phước duyên lớn nhất đời cô là được gặp Thầy. Giờ cô phải ra bệnh viện nhưng thầy vẫn ở lại cho nhà cô ấm cúng. Cô mãn nguyện lắm rồi”. Ân tình mà Thầy dành cho cô và bà con phật tử con kính trọng vô cùng.


Tấm ảnh cuối sau khi đoàn chia tay nhà cô

   Cô một thân một mình sống trên đất khách, chọn Pháp làm quê hương thứ hai. Trớ trêu thay, không bà con thân thích, tình cảm sâu đậm chỉ là các chị em phật tử, cô xem họ như người thân trong nhà. Thậm chí, cô còn “phân công” ai làm gì, làm gì khi cô nhắm mắt ra đi.

   Chào thầy, chào mọi người ra về mà lòng buồn rười rượi. Khi đi thì đi với thầy nhưng khi về thì chỉ còn mấy chị em Phật tử. Mới hôm nào gặp cô ở Khánh An sức khỏe ổn định vậy mà giờ nhìn với một hình hài gầy guộc ốm đau, trên người còn đeo những sợi dây trợ tim, trợ thở. 

   Hôm mùng 10/01 rồi, cô gọi về trò chuyện, gửi cúng chút tịnh tài, nhờ con chuyển đến để thầy lo giỗ tổ. Cuộc trò chuyện lần này con cảm nhận cô không còn khóc và cảm xúc nhiều như những lần trò chuyện trước. Cô kể về tình hình bệnh của mình. Cô nói: Bác sĩ mới phát hiện cô thêm bệnh, bệnh này ngưng thở bất cứ lúc nào vì trong tim có nước.

   Khi mang bao thư về kính gửi thầy và kể về bệnh tình của cô, thầy trầm ngâm một chút rồi nói: Cô có gọi thưa rồi. Cô nói với tôi trong tiếng thì thào không đủ hơi: “ Thầy! Con không còn cơ hội để về quê gặp mẹ rồi. Mẹ con hấp hối mà thầy thì nhập thất…”. Thầy nói tiếp, "Hôm trước, tôi và Lệ Mai đã đến thăm bà, nhà bên quận tư, trông bà sức không yếu nhưng trí thì đã lẫn". Nói xong thầy như nghẹn lại... Tôi xá thầy rồi bước xuống.

   Sáng nay, ngày giỗ tổ Khánh An, cô Diệu Chánh đến sớm. Gặp thầy lần này, cô như không bước nổi, không chắp tay vái chào như mọi khi mà lê chân tới ôm thầy khóc nức nở. Con bước tới cầm chiếc túi trên tay cô. Oh, đó là tấm hình cô Diệu Hạnh, cô mang đến để thầy làm lễ sáng nay và để thờ ở Khánh An.

Lê Thị Kim Tuyến - Diệu Tuyết