Thầy vẫn luôn ở đó
Kính lễ Phật!
Kính lễ Pháp!
Kính lễ Tăng!
Chúng con kính lễ Thầy!
Sáng nay, khi ánh dương vừa lên cao, huynh đệ chúng con được cùng trở về Khánh An, có mặt cho nhau và đáng quý hơn hết là được đảnh lễ Thầy.
Có dịp đến Khánh An, điều đầu tiên cảm nhận được ở mỗi người có lẽ chính là không gian bình an thênh thang của Tu viện, một không gian có thể khiến cho tâm khảm vừa được Khánh lại vừa được An, đúng như tên gọi.
Vui (Khánh) vì nơi đây có sự biểu hiện an nhiên của tôn tượng chư Phật, chư Bồ Tát, hay là sự biểu hiện tươi mới của cỏ cây, hoa lá, của cá chim, hay của âm thanh từ những chiếc chuông vui đùa trong nắng mơ, trong gió reo… Còn An là vì chúng con được gặp tăng thân, được soi sáng, được dìu dắt và được nâng đỡ. Hơn nữa, chúng con lại được sống trong tình thương và lí tưởng của Thầy – Thượng toạ Viện chủ - Người truyền lửa cho đạo tâm của chúng con ở mỗi khoá tu – Người mà chúng con được phép gọi bằng hai tiếng Sư Phụ lúc trở về, và chúng con biết mình có được cả Khánh và An về Tu Viện.
Sau khi sư chị Khánh Vy đại diện Ban giáo thọ tại tu viện tác bạch khánh tuế, Thầy đã nhắc lại lời của Đức Khổng tử: “Tam nhân hành, tất ngã sư yên”, tức Ba người cùng đi, tất sẽ có người là thầy mình, nhất định sẽ có người để cho mình học hỏi cả điều hay lẽ phải hoặc là bất như ý, vì tất cả pháp đều biểu hiện và có mặt cho nhau.
Như Thầy có mặt để hướng dẫn cho trò, trò nương thầy học đạo; Nhưng Trò chính là động lực và ngược lại thầy là đích điểm để Trò vươn cao; Huynh có mặt nâng đỡ đệ, đệ có mặt đồng hành cùng huynh,… Ai cũng là điểm tựa, là nơi nương náu và tương tức lẫn nhau, để cùng hỗ trợ nhau bước những bước đi vững chãi trên con đường lắm phong ba bão tố mang tên Cuộc Đời này , mà không có sự tách biệt, không có sự bỏ sót. Thầy đã nhấn mạnh về sự bình đẳng vốn có của mỗi biểu hiện trong cuộc đời như thế.
Nhưng rồi Thầy dạy, là Phật tử, bậc thầy lớn nhất của mình không ai khác là Đức Thế Tôn – Bậc được tôn kính nhất thế gian. Người luôn tiếp hiện, có mặt và đưa đường chỉ lối cho chúng ta trong mỗi giây phút, giúp chúng ta mau thể nhận được giác tánh, sớm mở lòng bồ đề để nhanh tiến đến bến bờ hạnh phúc đích thực, một hạnh phúc bây giờ và ở đây.
Và để thực hiện điều đó, Thế Tôn đã giao phó không ai khác ngoài tự thân mình, chính mình “Hãy nương tựa vào chánh Pháp, vào hải đảo tự thân mà không nương tựa vào bất cứ ai, bất cứ vật gì”. Thế Tôn chỉ là người chỉ đường, chỉ là bậc Y Vương, còn tự thân mỗi người hãy luôn tinh tấn làm tròn đầy cho chính mình, làm viên mãn cho mình ở mọi lúc hay mọi nơi, đối với mọi con người hay là mọi công việc, làm tròn đầy chính mình bằng sự tận tuỵ, bằng sự chân thành, bằng tấm lòng bao dung hay chỉ cần bằng niệm thương, hơi thở và nụ cười, thì đó mới gọi là sự tiếp nối đích thực của chư Phật, chư Tổ, chư hiền Thánh Tăng.
Hôm nay, trong tinh thần “Ẩm thuỷ tư nguyên”, huynh đệ Tăng thân ban giáo thọ chúng con có cơ hội được đến Khánh An, được lên thất Vô sự, được đảnh lễ, được bộc bạch, được ươm mầm và vun bồi đạo tâm từ lời Thầy dạy, được dâng lên Thầy những bông hoa tươi thắm, được ngồi, được thưởng trà thơm từ sư chú Tuệ Tánh, được cầm trên tay mẫu bánh ngon xứ Âu mà sư phụ mang về làm quà từ chuyến công tác, được gặp mặt, được cùng thở và được cùng cười trong một hạnh phúc mang tên Khánh An.
Chúng con cảm ơn Thầy đã vẫn luôn ở đó, chúng con luôn biết ơn!
Ngày 20/11 của Tăng thân vẫn vậy, vẫn là niềm hỷ lạc từ những điều nhỏ bé tại Tu viện Khánh An.
TKN. Tường Chơn