Tu viện Khánh An

Thư gửi Bố thương nhớ của con!

Danh mục: 
Đời sống - Tu học

Người đàn ông thương con mà chẳng nói

Chỉ âm thầm đóng gói những yêu thương

Bằng hành động, bằng cử chỉ thân thương

Cùng con đi khắp mọi nẻo đường trường

Một khoảng trời tuổi thơ con vương vấn

Ký ức tuổi thơ trong con là Bố

Bố hiền hòa Bố lặng lẽ mà nghiêm

Hiếm khi nào con nghe Bố thở than

Dù làm lụng vất vả chẳng an nhàn…


Trên đây sẽ là một trong số những điều con sẽ nói về Bố khi được ai đó hỏi con rằng: "Bố con là người như thế nào?". Nhiêu đó thôi chắc Bố cũng có thể cảm nhận được rằng con hạnh phúc và tự hào ra sao khi con được là con của Bố rồi Bố nhỉ.


Con còn nhớ hồi còn nhỏ, cứ mỗi dịp Tết đến là con lại mong chờ lắm. Bố có biết vì sao không? Bởi vì, được ngồi sau xe Bố đi đặt bánh trái cúng kiếng Tổ tiên, Ông Bà là một đặc ân của con gái rượu, dù cho Mẹ và các chị có muốn con ở nhà phụ gói bánh tét, bánh giò như thế nào đi chăng nữa. Những hạt giống tri ân và tâm linh của con chắc đã được Bố nuôi dưỡng như vậy đó Bố nhỉ.


Hồi đó, tuy con là con gái út nhưng có tính cách như một thằng con trai nên lúc nào con cũng thân thiết với Bố, mặc dù các anh chị luôn sợ và giữ khoảng cách. Nhưng với con có thể đùa giỡn và chọc ghẹo để Bố cười thật nhiều.


Năm con học cấp 3, con nói ước gì con có máy tính để học tin học, Bố lặng lẽ không nói gì cho đến Tết năm đó Bố đi thị trấn về, chở sau xe một thùng lỉnh kỉnh, con tò mò, cái gì vậy Bố? Bố nói quà cho con đó. Con vỡ oà trong vui sướng, thế mà con chẳng nói lời cảm ơn, chỉ mày mò ngồi coi cái máy tính nó như thế nào? Chắc vì con luôn được Bố Mẹ cưng chiều như vậy nên con coi những điều đó như là lẽ thường vậy thôi...


Cuộc sống của gia đình mình cứ trôi qua êm đềm như thế cho đến một ngày định mệnh, một ngày mà mỗi lần con nhớ lại mọi thứ lại rõ ràng như chuyện vừa mới xảy ra ngày hôm qua. Buổi sáng hôm đó một buổi sáng tháng 10, sau khi cả nhà cùng ăn sáng với nhau xong con chào Bố Mẹ và đi học. Bình thường sáng Bố con mình còn hay đùa giỡn ít câu, sáng nay không khí ảm đạm hơn, con cũng không nói gì, còn quên cả lấy thuốc cho Bố uống. Khi lớp học của con đang chăm chú cho bài học tiếng anh, thì thấp thoáng bóng anh Quân xuất hiện ngoài cửa sổ (A Quân là anh trong họ nhà mình đó Bố) Anh ấy gọi con với chị Huyền ra và xin phép cô cho chúng con được đi về. Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tụi con cũng ngoan ngoãn đi theo, chị Huyền đi trước với anh Quân, không biết anh ấy nói gì với chị Huyền mà chị òa khóc nức nở, con hỏi sao có chuyện gì vậy mà không ai nói gì với con hết. Rồi anh Quân còn bắt con ngồi giữa xe máy để chị Huyền ngồi ngoài, linh tính mách bảo con có chuyện chẳng lành và đúng như vậy, con như chết lặng khi xe vừa dừng trước cửa nhà mình, một khung cảnh lạ thường, sao đông người thế, chuyện gì đang xảy ra trước mắt con vậy? Mẹ đang nằm khóc lóc quằn quại trước thềm nhà, có các O, các Bác và rất nhiều anh em họ hàng, mắt ai cũng đỏ hoe. Con nghe loáng thoáng ai đó nói rằng "Tội thật, ông ấy răng mà bị tai nạn chết rứa, thương quá!... Ông trời ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Con không tin vào những điều mà tai con đang nghe, mắt con đang thấy nữa, con luống cuống chạy vào trong nhà tìm Bố. Bố ơi, bố con đâu rồi hả O? Mẹ ơi, Bố mô rồi? Mẹ ôm con nước mắt dàn dụa rồi kêu thét tên Bố trong nghẹn ngào. Một lúc sau người ta đưa Bố về, họ không cho con lại gần cho dù con có cố gắng bươn ra để đến bên Bố. Từ đằng xa con nhìn thấy nét mặt phúc hậu của Bố đầy vết trầy xước và máu me, Bố ơi! Chắc Bố đau lắm hả Bố? Con kêu gào gọi Bố mà Bố nằm im đó không đáp lại con nữa.



Mọi người bảo con vô tủ đồ kiếm ít cái áo mới của Bố cho họ làm gì đó. Đợt đó Bố mới đi Đà Lạt về, dịp đi Đà Lạt có lẽ là lần đầu tiên con xa Bố lâu như thế! Chỉ có gần 10 ngày thôi mà con đã cảm thấy thật lâu. Bố mới về có vài ba tuần trước, con đứng thẫn thờ nhớ lại cái hôm Bố về và tiếc nuối rằng con đã không ôm Bố thật chặt. Vì lúc đi học về con thấy Bố đang đứng trong nhà xếp đồ, con đã mừng rỡ ba chân bốn cẳng chạy lại gần sau lưng Bố nhưng con khựng lại ở đó mà không dám ôm chầm lấy Bố để nói với Bố rằng: Con nhớ Bố nhiều lắm! Nhìn thấy con Bố quay lại cười, hỏi han con, tự nhiên con chuyển sang vấn đề quà cáp, bánh kẹo… Đó là đợt duy nhất từ trước đến giờ Bố xa con lâu như vậy. Còn từ nay thì sao hả Bố ơi! Bao giờ cho đến ngày xưa, bao giờ con gọi Bố, con lại có thể nghe được tiếng Bố trả lời? Mãi hồi lâu con mới lấy được 3 cái áo ra cho người ta mặc cho Bố.


Đêm hôm đó, Mẹ không còn sức lực nữa, Mẹ đã gào khóc kêu Bố cả ngày trong vô vọng, mẹ gục ngã, Y tế phải đến để chăm sóc cho Mẹ. Một mình con ngồi bên chiếc quan tài của Bố đợi anh chị về. Bố nằm đó, biết rằng Bố đã đau đớn thật nhiều nhưng con không làm được gì cả, nước mắt con tuôn trào khi nghĩ về những khoảng thời gian gia đình vui vẻ có Bố bên cạnh. Rồi con lại độc thoại với Bố vì con tin Bố vẫn nghe được tiếng lòng con, chỉ là Bố không trả lời được thôi đúng không Bố? Nửa đêm anh chị cũng về đến, lần đầu tiên 4 anh em con gặp nhau mà lại khóc to đến như thế. Mất Bố thật rồi! Từ nay không còn ai gọi con dậy học bài mỗi sáng sớm, không còn Bố chỉ dạy cho chúng con những khi chúng con làm điều chưa đúng, ai sẽ chở con đi thi các kỳ thi sắp tới... Bố ơi! Bố có biết rằng sự ra đi của Bố là một mất mát quá lớn, quá sức tưởng tượng cho một cô bé mới lớn như con không Bố? Mất Bố rồi mẹ con con không còn bờ vai vững chắc để tựa nương, một sự mất mát về tình cảm quá lớn, mỗi khi nhìn gia đình bạn con có bố chăm lo cho là con lại thấy tủi thân và khóc thầm.


Nhưng mà Bố hãy yên tâm Bố nhé! Con sẽ luôn mạnh mẽ, kiên cường và sống thật tốt để xứng đáng là đứa con gái rượu. Từ ngày con biết quay về nương tựa ba ngôi báu Phật - Pháp - Tăng, con chỉ nhất tâm một lòng cầu mong cho Bố cũng có được phước duyên để về với Phật. Con cũng muốn nói rằng con luôn tự hào được là con của một người Bố tuyệt vời, một người luôn sống vì người khác, luôn nhiệt tình giúp đỡ anh chị em họ hàng khi cần đến, là một người luôn lắng nghe và tạo điều kiện tốt đẹp nhất cho tụi con phát triển. Giờ đây khi con được học Phật, con được hiểu rằng cơ thể con được hình thành từ tinh Cha huyết Mẹ, khi con ý thức được rằng mỗi một tế bào sống trong cơ thể con đều có hình ảnh của Bố, của Mẹ, của Tổ Tiên ông bà. Chính vì lẽ đó con luôn tự nhủ phải sống thật tốt, vì mình đang sống phần cho cả Bố Mẹ, cả Tổ tiên ông bà và thậm chí là Phật trong con nữa.


Nhân mùa Vu Lan này con chia sẻ bức thư này của con đến Bố, với mong muốn rằng sẽ xoa dịu nỗi đau cho những ai đồng cảnh ngộ, và cho những ai may mắn hơn đang còn Bố sẽ thấy được họ may mắn nhiều như thế nào để rồi họ quay về yêu thương, biết ơn, quan tâm, chăm sóc Bố Mẹ mình hơn để đến một mai khi vô thường ập đến sẽ chẳng ai phải hối tiếc rồi thốt lên 2 chữ  “Giá như”.


Lê Thị Hồng Thắm

PD. Tín Như