Theo Thầy Đến Miền Viễn Xứ (Bài 1)
Đến mỗi nơi, chúng con đều được đón tiếp ân cần chu đáo như được người thân đón chào. Mà không, nói vậy thì mạo phạm quá. Thực tế là Phật tử bản xứ háo hức chào đón Thầy mà chúng con chỉ là những đệ tử…ăn theo. Con được chứng kiến những khoảnh khắc đẹp lúc Phật tử hải ngoại gặp Thầy. Sau khi vái chào, mọi người ào đến ôm chầm lấy thầy trong niềm vui xúc động. Họ, nụ cười hoan hỷ mà sao ánh mắt rưng rưng. Những cái ôm mà ở Việt Nam Thầy không bao giờ làm và cũng không ai được làm vậy với Thầy.
Bác Quán Chiếu đón thầy tại sân bay Duseldorf
PT. Khánh Định tiễn thầy ra sân bay Praha sáng 03.10.2022
Có phải cái tình xa quê, xa Thầy biền biệt để khi gặp lại người cha tinh thần, họ như muốn được che chở trước những mưa gió đời. Con thấy mình cũng được hòa mình trong niềm hạnh phúc tràn đầy của những người con Phật xa xứ khi gặp lại vị Thầy khả kính. Khúc hát Nhớ Mong Thầy ở quê nhà nghe quá đỗi quen thuộc, vậy mà ở đây, khi Phật tử cất giọng chúng con nghe mới lạ và cảm xúc làm sao! Có lẽ sự khát khao chờ đợi Thầy, khát khao được nghe giáo pháp của Thầy đã quá lâu sau những năm dịch bệnh nên khúc hát đã trở nên mới lạ.
Lịch hoằng pháp khá kín, Thầy vẫn tranh thủ đi thăm các Phật tử lão thành. Hôm Thầy đi thăm cụ Vân (Giác Hạnh) ở bệnh viện Motol-Praha 5 đã làm con xúc động mạnh. Trước đó Thầy bảo em An Huệ sắp xếp cho Thầy đi thăm bà, con nghe nhưng không để ý lắm, cho đến khi chứng kiến cảnh hội ngộ giữa Thầy và bà, con mới hiểu tại sao Thầy cứ nôn nao muốn được đi thăm.
Đang trên giường bệnh, tấm thân 86 tuổi tiều tụy đến không thể gầy hơn, dù phải đeo dây trợ thở nhưng nhìn thấy Thầy, bà bật dậy cái một mà không hề gắng gượng. Đôi bàn tay run rẩy chầm ôm lấy Thầy, bà nấc lên: Thầy ơi, Thầy ơi… Còn Thầy thì ngước mắt nhìn lên trần để giữ cho đôi má không bị đẫm ướt. Có lẽ bà không ngờ Thầy đến thăm. Nhìn chằm vào mặt Thầy, bà cố nói từng chữ: “Thầy ơi, đã bao năm rồi, con chỉ mong có được giây phút này đây. Con cứ lo ngày về Phật mà không gặp được Thầy. Giờ thì con mãn nguyện rồi. Nếu có “đi” con cũng thấy an. Thầy ơi, con sám hối Thầy, con sám hối Thầy…”. Thầy thì cũng có mấy câu đáp từ nhưng Thầy nói rất nhỏ và chậm, con cảm tưởng là thầy cố dặn lòng đừng để tiếng thút thít lọt ra.
Tác giả đến thăm bà Giác Hạnh tại bệnh viện Motol-Praha5 Gv
Khoảng 15 phút thăm bà rồi chia tay. Trên đường về, cả xe ngồi im không tiếng nói, ai cũng thầm nghĩ Thầy và bà liệu có gặp lại lần nữa (?!). Một lát sau, trong sự im ắng ấy, Thầy cất giọng: Bà Vân và bà Hoa Tâm là hai người bạn tâm giao từ nhỏ. Thuở nước nhà nghiên ngửa, hai người đều tham gia cách mạng, khi sang Czech, cả hai đều kề vai sát cánh, đến tuổi trung niên đôi bạn già đều hướng Phật và đã trở thành những Phật tử thuần thành. Kể từ ngày Thầy sang cũng là lúc bà có mặt và gắn bó với Thầy. Những ngày đầu sang Czech, trong khi Thầy và bà Hoa Tâm đi dọc ngang khắp các nẻo đường để vận động, kêu gọi thành lập Hội Phật tử, xây dựng chùa cảnh, đưa ánh sáng Đạo pháp đến cộng đồng thì bà Vân ở nhà chăm lo bếp núc. Không có phương tiện di chuyển, phải đón buýt nhưng 1 tháng 30 ngày, có những lúc gió lạnh tuyết rơi, từ mờ sớm bà đã có mặt ở chùa cho đến tối mịt mới về nhà. Có nhiều lúc bà Vân cũng theo Thầy nhưng khó khăn về việc phương tiện di chuyển nên bà không đi được nhiều.
Chụp tại Hungary 2008, bà Giác Hạnh đội nón hồng, bà Hoa Tâm choàng khăn trắng
Rời bệnh viện, thầy trò đến thăm nhà bà Hoa Tâm. Một căn nhà đẹp nằm cách TTTM SaPa chưa đầy 1 km. Đến thăm lần này, Thầy không gặp được bà bằng xương bằng thịt như ngày nào mà chỉ còn là di ảnh trên bàn thờ, bên cạnh là di ảnh chị Hải - người con gái của bà cũng vừa mất cách đây vài tháng. Sau khi dâng hương lên bàn thờ, Thầy ngắm nhìn di ảnh bà thật lâu, con cảm nhận Thầy có nhiều cảm xúc. Đi dạo quanh nhà, Thầy đưa tay chỉ đây là phòng Thầy ở, đây là phòng của bà rồi cứ sờ sờ vào cái bàn, cái ghế nói đây là bàn ăn, đây là bàn trà, nơi mà Thầy và bà hay ngồi bàn Phật sự.
Thầy và quí Phật tử chụp trước nhà bà Hoa Tâm cùng Diệu Nhung cháu bà
Những hình ảnh ngày nào gặp bà lại ùa về trong con, một lão bà tóc bạc trắng với bao cống hiến cho cộng đồng Phật tử CH. Czech. Nhớ lại những ngày đầu Thầy sang Czech, con được Thầy dạy đi mua sắm rất nhiều đồ để Thầy mang sang: nào chuông mõ, đèn nến, cờ phướn, phan lộng, băng đĩa giảng pháp, chuỗi, tượng thờ, kinh sách, rồi hoa hồng Vu Lan, hoa đăng thắp nến… Và sau mỗi lần thầy đi Châu Âu về con đều nhận được quà của bà, lúc thì những hộp kẹo socola, khi thì lọ perfume (bà rất tâm lý) với mấy dòng chữ run run của người có tuổi “Thương gửi cháu LM của bà” (dù bà chưa một lần gặp con). Mãi đến mấy năm sau con mới được gặp. Hễ về Việt Nam là bà vào Sài Gòn về ở Khánh An, cũng nhờ vậy mà con được dịp thăm viếng bà. Những năm cuối đời bà sống ở Hà Nội, vì vậy, mỗi khi có dịp ra Bắc, chúng con đều đến thăm bà, một toà nhà rộng, đẹp nằm trên phố Âu Cơ.
Lần cuối cùng bà Hoa Tâm về Khánh An dâng hương 2019
Tác giả thăm bà tại căn nhà ở phố Âu Cơ Hà Nội
Một dịp khác, Thầy bảo anh Sơn - Khánh Đức đưa thầy đến Opatov - Chodov, khu dân cư mà ngày xưa quí Phật tử đã thuê một căn nhà để Thầy lưu trú và hành đạo trong những ngày đầu. Điều thú vị trong con là cả nhóm ngồi xe đều sinh sống tại Czech nhưng không biết đường đi, trong khi Thầy ở Việt Nam sang lại chỉ cho anh Khánh Đức đi ngã này, sang hướng kia, quẹo phải, quẹo trái… dường như từng góc phố, con đường Thầy đều nhớ như in.
Căn nhà số 10 nằm trên phố Malebna, Chodov Thầy đứng nhìn một cách trầm tư như ôn lại dĩ vãng một thời. Anh Khánh Đức lấy máy chụp vài tấm hình rồi nói, “Để con xem nhà này giá bao nhiêu, nếu được mua làm di tích cho Phật giáo Czech”. Thực hư chưa biết nhưng câu nói của anh làm chúng con càng thêm trân quí những nơi chốn đầu tiên lưu dấu chân Thầy. Cả đoàn chỉ đứng bên ngoài chứ không được vào nhà, Thầy đưa tay chỉ lên cửa sổ trên cao kia rồi nói: Ngày đó, Thầy sang đây không một người quen biết, chính cái cánh cửa sổ kia trong cái tết âm lịch đầu tiên năm 2006, Thầy một mình ngồi bên trong nhìn ra tuyết rơi, nếm trải cái lạnh đầu đời cả về tình người và thời tiết giá băng. Cũng chính tại căn nhà này, bà Hoa Tâm đã liên tục nhiều ngày không về nhà mà chỉ ở đây cùng Thầy vì sáng sớm là phải đi trong khi tối mịt mới về. Trong khi bà Vân thì mỗi ngày lo việc kệ kinh, cơm nước.
Thầy và Phật tử thăm lại nơi thầy ở năm 2006 (căn nhà giữa màu trắng)
Rời căn nhà cũ ngày nào, Thầy bảo anh Khánh Đức lái xe chầm chậm để Thầy ngắm những con phố mà ngày xưa mỗi sớm Thầy hay đi bộ. Chúng con đùa với nhau: “Anh Khánh Đức sắp mua làm di tích lịch sử rồi mà Thầy lo gì”, rồi tất cả cùng cười.
Chị Diệu Vân một Phật tử mười mấy năm sống tại Cộng hòa Czech, nay chị trở lại sau năm năm về quê được các anh chị tại đây hết mực trân quý. Các anh chị cứ liên lạc Diệu Vân ngày nào Thầy có lịch trống để họ mời về nhà xin được Thầy chúc phúc nhưng… thật khó. Thế là các anh chị tập họp thành nhóm để mời. Con ấn tượng với buổi chiều Thầy đến thăm nhà anh chị Hiền - Liên. Đến nơi con mới biết Thầy không chỉ thăm riêng anh chị mà đó là sự tập hợp của nhiều gia đình với gần 20 vị.
Lệ Mai (còn nữa)
Căn nhà thuê làm Niệm Phật đường Vĩnh Nghiêm năm 2006, phải qua: chị Lý, Thầy , bà Hoa Tâm, bà Giác Hạnh, cô Diệu Pháp, chị Bản, chị Thuỷ
Phật tử đón thầy ở sân bay Praha, thứ 2 trái qua: bà Giác Hạnh, bà Hoa Tâm - 2014
Đoàn Phật tử và bà Giác Hạnh đón thầy ở sân bay Praha
Đoàn Phật tử Giác Minh tiễn thầy ra sân bay Praha sáng 03.10.2022