Cái Lõi Cây
Hôm trước anh Cường ở ĐăkLăk vào trò chuyện:
- Thầy ơi, ở Cao nguyên có những loại cây nhìn trông sần
sùi nhưng rất bền chắc. Trước đây, người ta vào rừng đốn nó mang về chôn xuống
đất làm cọc trồng tiêu. Giờ nó chỉ còn cái lõi thôi. Nếu sử dụng nó làm nhà uống
trà, tiếp khách sẽ rất đẹp, rất bền, có thể tồn tại đến trăm năm.
- Vâng, anh
mang vào dựng nhà đi - tôi nói.
Hôm rồi, chú Tuệ Phát vào
thưa:
- Bạch thầy, cây phượng trước hồ Quán Âm dẫu vỏ tươi, lá xanh nhưng gốc
đã mục. Con lấy cuốc xới lên thì thấy rễ đã chết và thân đã rỗng ruột. Thôi thì
con cứ bón phân tạm thời nhưng chắc chắn không cứu vãn được thầy ạ.
- Vâng, con
làm đi - tôi nói.
Hôm nay có mấy chú cùng vào thưa:
- Bạch thầy,
cây phượng nó sắp đổ rồi chúng con lấy cây gỗ làm nhà chống đỡ cây phượng thầy
nhé?
- Dẫu miệng mở lời “các con làm đi” nhưng lòng mỉm cười: Cây có lõi dù
không còn bám đất vẫn tồn tại với thời gian; cây ruột rỗng, gốc mục dầu đứng
trên đất nhưng việc ngã đổ chỉ còn là thời gian. Cây chết chống đỡ cây sống,
hay cây có lõi chống cây rỗng ruột? Lẽ ra, cây có cành lá sum suê nhưng thân rỗng,
gốc mục kia phải gọi là cây chết mới đúng. Cây sần sùi, vỏ, giác tàn tạ nhưng
thân đặc lõi chắc kia mới xứng đáng được gọi là cây bất tử.
Đang suy gẫm thì vẳng bên tai lời Đức Thế Tôn - bài kinh Ví Dụ Lõi Cây, Mahāsāropama Sutta từ Vương Xá, Núi Thứu hôm nào vọng về.
Trí Chơn