Thầy đi vội quá!...
Tin thầy bệnh, con không về
thăm được,
Sài Gòn buồn, lặng lẽ cả ngày đêm,
Thoạt nắng, thoạt mưa, lòng người cũng vậy,
Đại dịch đến,… Thầy đi,… vô vọng thêm.
Thầy Đức Đạt quý mến!
Trước Rằm tháng 4, Thầy bảo: “Khoảng tháng sau vô lại gặp chị nhé!” Thế rồi, nay Rằm tháng Sáu, con ngậm ngùi viết những dòng chữ này đưa tiễn Thầy lần cuối.
Sao vậy Thầy? Thầy ra đi như thế ư! Con nghẹn lời không biết còn phải nói gì nữa!
Điện thoại cho Sư phụ, thấy mắt Sư phụ đỏ hoe, mỏi mệt, xa xăm… Nhìn camera của chùa… sân trước sân sau Chùa Minh Châu đẫm ướt, mưa dầm dề cả ngày không dứt như lòng của Sư phụ, huynh đệ Minh Châu và Phật tử và cả con nữa, quả là khó chấp nhận sự vô thường đến với Thầy nhanh quá vậy.
Thưa Thầy, Thầy đừng có gì, những ký ức năm xưa có lẽ vẫn ngủ yên nơi tầng sâu tạng thức trong con. Hơn 30 năm trước, lúc con bắt đầu đi học Phật học ở Đà Lạt, lâu lâu về Pleiku đến đảnh lễ thăm viếng Sư phụ Trí Thức, chú tiểu Lệ Điểm khi ấy mới 13-14 tuổi, tóc còn để chỏm, đi học về trong bộ đồ lam bạc màu đôi chỗ vấy bẩn đất đỏ cao nguyên, đôi mắt thật hiền, chú cười rất tươi hỏi: "Chị đói bụng không, ăn mít với em nhé?" Chú rất chu đáo, dành những múi mít ngon hơn cho người chị… Thế là chị em vừa ăn mít vừa nói chuyện vui cười. Thời ấy, trong bếp chùa ít lửa khói. Đói thì mít ngoài vườn, mít ướt, mít ráo, trái nào chín đem vô có thể ăn no thay bữa. Ăn không hết, mít đem vào làm muối, kho mặn, phơi khô, làm chả,… để dành ăn dần. Trong bếp chùa quê thời ấy, cái chum lớn nhất không phải là chum gạo hay chum đựng những vật phẩm, bún khô, măng khô, đậu xanh, đậu phộng… mà là chum muối. Muối cần thiết để chế tác các thức ăn để lâu,… Thuở còn thơ, Thầy và Thầy Lệ Thịnh chịu khó tu học ở ngôi chùa nhỏ, nơi miền cao nguyên xa xôi, trong những năm tháng khó khăn, thật rất trân quý căn duyên thiện hảo của quý Thầy. Hình ảnh Sư phụ nói chuyện dạy cho hai chú ngày ấy trong ngôi chùa nhỏ trên đèo Mang Yang cứ ấn tượng mãi trong con.
Rồi con đi học xa, năm tháng biền biệt, Thầy học xong 12, học Trung cấp Phật học, vào Đại học,… rồi sang châu Âu phụng sự Tam bảo. Thời gian đẩy đưa cuộc người về phía trước cũng chính là về phía chân trời hoàng hôn. Năm 2017, Thầy và con đều về lại quê hương, gặp nhau lần này, cả hai tóc đều đã bắt đầu bạc, những vết chân chim gió sương hằn trên khóe mắt cười của nhau… Những cuộc gặp vội vã, khi thì Thầy ra sân bay đón con từ Sài Gòn về, khi chở con ra bến xe đi đó đây hóa duyên, tranh thủ trên đường nói chuyện giây lát. Cũng có vài khoảnh khắc định tĩnh uống trà, trao đổi suy tư “đối diện thử thách tu học và làm đạo của một người tu hành giữa đời thường ngày nay,”… nhưng không được lâu.
Năm 2018, Thầy khởi ý niệm muốn học tiếp và tham khảo ý kiến. Con rất vui thấy Thầy đã bắt đầu lớn tuổi vẫn còn chịu học, chịu nghiên tầm kinh sử Phật pháp nên khuyến khích chương trình du học Ấn Độ của Thầy. Con đường nào cũng thế, gập ghềnh-êm đẹp, gian nan-thuận lợi, nắng-mưa thử sức là chuyện thường tình, giữ được hùng chí, thành tựu về cuối con đường tùy thuộc người bộ hành ấy. Thầy lên đường du học, thỉnh thoảng nhắn tin viber về: "Em ổn, chị yên tâm. Ở đây, em được các thầy cô giúp đỡ rất nhiều..."
Năm 2019, đưa Sư phụ Trí Thức sang châu Âu thăm bà con Phật tử, mỗi chặng đường từ Đức đến Praha, Brno,… Thầy thường xuyên điện thoại nhắn tin thăm: "Sư phụ khỏe không chị? Chị tới đâu rồi?" Rồi Thầy nhắn gởi Thầy Thích Trung Không, quý Thầy, quý Phật tử đón đưa Sư phụ thăm viếng đó đây. Thầy à, đi đến nơi nào, Phật tử cũng nhắc Thầy, nhớ Thầy,… khiến con trên mỗi cung đường Tiệp Khắc, mỗi cảnh Chùa Giác Nguyện, Giác Đạo,… đều nghĩ tưởng công hạnh của Thượng tọa Thích Trí Chơn và những năm tháng Thầy hành đạo phụng sự nơi đây.
Giờ đây, Thầy lại tiếp tục cuộc lữ mới, độc hành độc lộ riêng mình, nhưng thật ra trong vô lượng kiếp, con đường này, bao cuộc lữ, chúng ta đã qua lại không biết bao nhiêu lần rồi. Chỉ là lần này, Thầy vội vã đi trước huynh đệ chúng con thôi.
Con thật khâm phục hạnh kham nhẫn của Thầy. Kham nhẫn trong tu học và hành đạo. Kham nhẫn trên thân bệnh của mình. "Thầy ra đi" gọi tỉnh cho con và bao người ý thức "quy luật vô thường" luôn có mặt. Đừng dễ duôi, đừng lãng phí thời gian và đừng để những phiền não buồn-vui-thương-ghét-muốn cuốn trôi, nhấn chìm. Cơn vô thường luôn hiện hữu đấy, nhắc nhân sinh hãy trân quý thân người, trân quý phút giây hiện tại, trân quý những giá trị sống làm đời này tốt đẹp, ta và người lợi lạc.
Thầy ạ! Thầy an nhiên chăng khi để người tỷ tỷ viết những dòng chữ “hư huyễn” này cho Thầy trước vậy? Thôi thì, thân tứ đại mong manh, không gì bền chắc này, nếu đã đến lúc cần trả về hư không thì Thầy dõng mãnh rủ bỏ cũng là một công lực, nguyện lực và đạo lực, để rồi Thầy tiếp tục trong hình hài mới, hạnh nguyện mới cho chuyến đăng trình an vui tươi đẹp mới.
Kính nguyện Thầy thong dong tự tại mọi phương trời Thầy nhé!
Liên Hòa