Tu viện Khánh An

Hãy thảnh thơi ra đi thầy nhé…

Danh mục: 
Đời sống - Tu học

Hãy thảnh thơi ra đi thầy nhé…

 

                                            Trí Chơn 


Thầy Đức Đạt!

 

Thầy làm tôi đau lòng quá. Thầy Trí Yên ra đi chỉ mới vừa hai thất, cỏ chưa kịp xanh mộ tháp thì thầy nay cũng đã vội theo.


Tại sân bay Warsaw Chopin Ba Lan 

 

Bao tháng năm hành đạo ở Châu Âu, rong ruổi trên khắp các nẻo đường thông xanh tuyết trắng, thầy  trước sau vẫn một lòng trung trinh, vẫn luôn sát cánh bên tôi, chưa hề biết mệt mỏi. Sẽ không có gì đáng nói nếu sức khỏe của thầy ổn định với độ tuổi 40. Chí nguyện hành đạo của thầy lớn quá, cột sống đã bị thay mấy đốt, nhưng trái tim phụng sự của thầy chưa bao giờ nguội lạnh. Ngay tại Cộng hòa Séc thôi đã mười mấy đạo tràng, rồi Ba Lan, Đức, Pháp, Hungary, Hy Lạp … ở đâu Phật tử cần ở đó thầy có mặt. Có những thời điểm nhiều nơi rất cần đến thầy nhưng thầy thì chỉ đáp ứng được vài điểm. Thế là thầy phải chịu những trận trách hờn ở những nơi còn lại. Làm đạo   cũng có những ngộ nhận, những khắc nghiệt mà thầy không biết giãi bày cùng ai, nhưng tôi thì hiểu được điều đó!


Thực sự mà nói, thầy ở Châu Âu nhiều hơn tôi, quanh năm suốt tháng gắn bó, đồng cam cộng khổ với bà con nơi quê hương thứ hai này. Vui nhiều mà buồn cũng không ít. Có những lúc thầy gọi điện về than thở như muốn bỏ cuộc “Sư bác ơi, cho con về nha!”. Mỗi lần như vậy trái tim tôi thắt lại rồi tiếp tục động viên thầy. Thế là cây cột sống thiếu mấy đốt kia tiếp tục gượng dậy, tiếp tục lăn lộn vùng này xứ kia.



Phật đản tại chùa Giác Tuệ Dersden, Đức quốc 




Phật đản 2017 tại Đức


Mỗi lần tôi sang là mỗi lần thầy cùng quý phật tử đi đón. Gặp nhau ở sân bay, tôi bao giờ cũng bắt tay, chào hỏi các cụ cao niên, các quý phật tử rồi cuối cùng mới tới thầy. “Cái chào” của tôi dành cho thầy là đưa chiếc vali. Nếu quý phật tử giữ lấy hành lý thì tôi phải tháo chiếc mũ len hoặc khăn choàng cổ, hoặc áo lạnh như “phải có cái gì đó cho thầy”. Và, dường như thầy cũng hiểu điều đó. Mỗi lần như vậy thầy đều thốt lên “Cái này là của con”.


Trên bước đường hành đạo, những chốn gần thì Phật tử đón đưa, những nơi xa thì hoặc đi máy bay hoặc đón tàu. Có những ngày tuyết trắng, nhìn mặt nhau môi tím, tay run. Có những đêm vắng trên toa, nghe tiếng xình xịch tàu lướt nhanh, hay lúc qua những khúc quanh nghe ken két, không ngủ được thế là bậc dậy … nói chuyện.


Có lần ngồi xe, Phật tử chở, thầy xin phép được ra  ghế sau để nằm. Tôi không hài lòng lắm, nghĩ bụng “mới mấy tuổi thôi đã đòi làm trưởng lão”. Cho đến một buổi sáng muộn ở chùa Nhân Hoà - Ba Lan vẫn chưa thấy thầy, tôi vào gọi thầy dậy uống trà. Nhìn thấy tôi, thầy vội lau nước mắt nhưng vẫn nằm, tay chắp trước ngực thưa “Sư bác ơi chắc con chết quá, suốt đêm nay con không ngủ được, cột sống hành hạ con quá”. Đó là lần đầu tiên tôi cúi xuống ôm lấy thầy, ôm thật lâu để an ủi, vỗ về, ôm để thầy được ấm lòng bù lại những lúc cô thân, bệnh tật nơi đất khách, ôm như một nghĩa cử bày tỏ sự hối lỗi vì cái tri giác sai lầm của tôi hôm nào đã trách thầy nằm xe! 




Thời gian tổ chức lễ hội hay thuyết pháp giảng kinh ở Đông âu cũng ngộ lắm. Ban ngày bà con rất vất vả, phải lăn lộn vì miếng cơm manh áo, tối về mới có thời gian dự lễ, nghe kinh. Vậy nên các chương trình lễ hội hầu như được tổ chức vào buổi tối. Tôi thì chỉ có pháp thoại, còn tất cả mọi lễ nghi thầy đều đảm trách. Ngay sát bên tôi là người với cột sống đã bị gập mà quỳ dưới chân Đức Phật hàng giờ đồng hồ để dâng sớ cầu an cho bá tánh, hai đầu gối run run, tay tựa vào bàn, tôi ngồi chỉ biết khép đôi mắt lại, tỉnh tâm để trợ lực cho thầy.


Rồi thuận nghịch đuổi nhau, duyên tròn duyên khuyết,  thầy xa tôi, rời Châu Âu sang du học Ấn Độ. Được hai năm, dịch bệnh covid19 bùng phát nơi xứ Ấn, thầy quay về quê nhà được bổn sư - là thầy Trí Thức - phó chúc trụ trì chùa Minh Châu.


Năm ngoái đoàn KhánhAn ra làm từ thiện xây trường học, tặng quà cho bà con miền núi, cả thầy và thầy Trí Thức cùng tháp tùng. Đường xa, đèo dốc, trông thầy không ổn, tôi hỏi “lưng thầy có chịu nổi không”. Không trả lời ngay câu hỏi, thầy chỉ nói “Có Sư bác ra nên con xin đi theo buổi sáng nay thôi”. Tôi biết thầy trọng tình nên gắng đi cùng chứ sức lực thì không ổn.


Cuối năm rồi, Khánh An giỗ tổ khai sơn, thầy vào dự nhưng tôi nhập thất. Ra thất, nghe chư tăng thưa lại thầy có đắp y, lên thất vọng bái, tôi rất cảm kích.




Cách đây vài tháng, hòa thượng Thích Từ Hương viên tịch, tôi ra viếng tang. Thời gian không nhiều. Biết tôi có mặt ở Gia Lai, mới 3 - 4 giờ sáng thầy đã đến thăm. Một lát sau, thầy Trí An mang cà phê tới. Trong cái lạnh của sương sớm cao nguyên, bên tách cà phê nóng, bác cháu ngồi nhắc lại chuyện Châu Âu với những buồn vui lẫn lộn. Rồi thầy kể những khó khăn của một vị trụ trì vừa nhận nhiệm vụ, xin tôi lời khuyên… Tôi đâu nghĩ đó là buổi sáng gặp gỡ cuối cùng.


Đêm nay, tôi trên chùa xuống, vừa giải y với thời sám hối vừa xong thì hòa thượng Trí Thạnh gọi báo thầy đã ra đi.


Thầy Đức Đạt, trên thầy còn rất nhiều bậc trưởng thượng, chùa Minh Châu thầy mới nhận trụ trì, biết bao Phật tử phương xa đang ngóng trông … Thầy đi sớm vậy có phải thầy hỗn hào với người lớn? Hay duyên thầy chỉ tới đó? Hay nguyện thầy đã viên thành?


Dù duyên thế nào thì cứ thảnh thơi thầy nhé…


Dự Quốc Khánh Cộng hoà Ba Lan 



Chúc mừng tháng 5/2012