Tu viện Khánh An

Tản Mạn Câu Chuyện Ngày Xuân

Chuyện kể là một sáng nọ, xa xa một góc trời mặt trời hồng đang ló dạng, những tia nắng sớm chiếu rọi vào những hàng ngói sám nâu nằm trên cao mái tu viện rồi chầm chậm di chuyển xuống. Khi nắng đến Phật đường Tỉnh Thức, lúc này các cánh cửa lớn đã được mở ra, phút chốc nắng đã tỏa chiếu khắp không gian bên trong. Phật đường chủ yếu được thiết trí bằng chất liệu gỗ tối màu nên khoảnh khắc nắng rọi đầu ngày chính là lúc đẹp nhất, nét u tịch chuyển mình trong sắc vàng phô bày vẻ uy nguy đầy cổ kính.
Danh mục: 
Đời sống - Tu học




Chú cũng ở đó, trên tay chú đang cầm cây chổi chít (chổi đót) để quét những lá mai, hoa đào rụng dưới sàn. Vừa  quét chú vừa lẫm bẩm “Mới sáng mùng 1 tết mà lá rụng đầy thì không biết được mấy bữa là cây trơ trụi còn đâu mà chơi tết”. Rồi nghĩ tiếp “Có phải mỗi mình chú quét lá, ở trước sảnh một sư em cũng đang quét lá, dưới Pháp đường Chánh Niệm, ngoài sân mấy huynh đệ ai nấy cũng đỗi hân hoan quét dọn, lau chùi sạch sẽ để đón xuân, đón quý Phật tử gần xa về chùa dâng hương, lễ Phật đầu năm.”Nghĩ đến đó chú mĩm cười vui vẻ. 

Quét lau xong, hai chú sắp xếp lại các tấm tọa cụ ngay ngắn, mỗi tấm cách nhau 2 mét để giữ khoảng cách an toàn trong lúc thành phố đang có dịch bệnh lây lan. Phía trên nơi quý Thầy hành lễ những bản kinh Phước Đức cũng được đặt sẵn lên kệ để những ngày tết tăng chúng cùng chia nhau một ngày 3 thời hành trì, nhờ đó quý Phật tử về chùa có cơ hội được ngồi lại lắng lòng rót vào những lời pháp thậm sâu.

Chung đụng trong nhân gian
Tâm không hề lay chuyển
Phiền não hết, an nhiên
Là Phước Đức lớn nhất.



Mùa xuân là mùa tuôn dậy của đất trời vạn vật. Ngoài kia bướm hoa đua nhau khoe sắc, bay lượn thấm đẫm lòng người, ai ai cũng muốn đắm mình trong khúc hoan ca mùa xuân và nhìn lại một năm đã qua mà sám hối những vụng dại, hàn gắn những đau thương, buông bỏ những muộn phiền; từ đó mở rộng lòng đón nhận những yêu thương. Vì thế không khó để ta bắt gặp những cái chắp tay, lời chúc, nụ cười an nhiên, chân tình trao cho nhau trong những ngày đầu năm mới. Đó chính là diễm khúc tuyệt diệu nhất để ca ngợi mùa xuân.




Đến 6 giờ, những tia nắng đã chiếu vào khắp sân vườn Thông, nắng lúc này trong trẻo và sáng rỡ hơn. Đẹp nhất là khung cảnh những chậu hoa hướng dương được sư anh Quảng Thức chăm sóc từ 2 tháng trước đang vươn mình đón nắng khoe sắc nổi bậc giữa những chậu hoa cúc, hoa mào gà được đặt trang trí phía trước bảng gỗ có khắc dòng chữ Trung Tâm Thiền Tập Khánh An, đây cũng chính là nơi lưu giữ những khoảnh khắc “đắt đỏ” nhất những ngày tết ở Khánh An. 


Cùng lúc này, tiếng chuông đại hồng bắt đầu vang lên, dễ dàng nhận ra chất giọng trầm vang của sư em Trung Nghiêm. Khác với ngày thường, trong ba ngày đầu năm mới chuông đại hồng sẽ thỉnh suốt từ 6h sáng đến 20h tối để người dân đi lễ chùa đều có cơ hội lắng nghe.


Tiếng chuông vang lên không chỉ đánh thức mùa xuân biểu hiện, cho tâm người tự tại, lắng trong mà còn chuyên chở cả miền quá khứ mấy nghìn năm của dân tộc Việt  với khát vọng một cuộc sống bình yên, tự do. Thời chiến tranh loạn lạc khi mùa xuân vắng bóng tiếng chuông chùa là lúc tiếng gươm giáo, bom đạn, tiếng kêu la thống khổ của đồng bào. Trải qua những thăng trầm của lịch sử, giờ đây tiếng gươm giáo, bom đạn đã tắt và niềm hy vọng hòa bình cho hôm nay và mai sau còn được khẳng định trong tiếng Chuông Hòa bình được thỉnh lên trong sự kiện lễ kỉ niệm truyền thống Ngày Hòa bình quốc tế trong khuôn viên trụ sở Liên Hợp Quốc vào ngày 21/9 hằng năm.




Tết năm nay, ở Pháp đường Chánh Niệm, vì lo ngại dịch bệnh nên sáng 30 tết sư anh Quảng Thức đã bảo mấy huynh đệ dọn cất hết những bàn tròn mà mọi khi sẽ bày ra  để Phật tử ngồi  thư giản, quay quần bên nhau trò chuyện ngày xuân, trên bàn để sẵn hạt dưa, hạt bí và bánh mức cho nét xuân thêm đậm đà. Cũng giống trên Phật đường những tấm tọa cụ đã được sắp xếp ngay ngắn, nhưng ấn tượng nhất vẫn là bức tượng gỗ Đức Phật Di Lặc được đặt trước sảnh  khi bước lên bậc thang . Hôm đó, sau khi sắp xếp chỗ để các bức tượng xong chú liền hỏi sư anh Quảng Thức tại sao ngày xuân người ta gọi là xuân Di Lặc?

Sư anh đáp: Mùa Xuân, khởi đầu của một năm mới, Ngài mong muốn mọi người có mặt trên cuộc đời này ai cũng được hạnh phúc. 

Ai trong chúng ta cũng mong cầu hạnh phúc nên từ hình ảnh nụ cười của Phật Di Lặc làm sao để mình mĩm cười được với những khó khăn, khổ đau từ trong thân, trong tâm của mình hay từ những môi trường bên ngoài. Trong năm mới chúng ta hoan hỷ thì sẽ có sự bình an và khi chúng ta hiến tặng một nụ cười cho một ai đó thì chắc chắn người đó sẽ nhận được sự bình an và người đó sẽ nở nụ cười hạnh phúc giống như mình. 


 

Với cái bụng to mang ý nghĩa dung chứa hết tất cả những nổi khổ niềm đau trong cuộc đời, ôm lấy hết tất cả mọi thứ. Những điều đó mang tình chất biểu tượng giúp mình tu tập. 

Nhìn Phật Di Lặc thì ai cũng hoan hỷ hết. Khi mà chúng ta có sự bình an, có sự hỷ lạc mình thấy trân quý cuộc sống này lắm và mình thấy cuộc đời này rất là ý nghĩa. Cho nên gọi là xuân Di Lăc. Chú nghe xong mĩm cười, lòng đầy hoan hỷ, nhìn qua thấy Phật Di Lặc cũng đang mĩm cười với chú. Chợt nhớ đến hai câu thường nghe khi nói về Ngài:

Bụng lớn năng dung, dung những điều khó dung trong thiên hạ. 

Miệng cười hỷ xả, xả những việc khó xả ở thế gian”. 

Kể tới đây, hình ảnh Đức Phật Di Lặc và “cái bụng” chú lại nghĩ ngay đến sư anh Trung Thắng. Chú bỗng thấy hào hứng vô cùng. Về hình tướng thì nhìn đâu cũng thấy tương đồng cả, khác ở chỗ là Phật thì ở trên Phật đường, Pháp đường giúp cho tâm được an lạc còn sư anh thì ở dưới bếp giúp thân được khỏe, bụng được no. 



Sư anh chia sẻ: “Bên cạnh việc chấp tác dưới sự phân công của thầy quản chúng thì con vẫn luôn yểm trợ cho Đại chúng những bữa ăn, đặc biệt hơn là những ngày cận và trong Tết . Con thấy huynh đệ những ngày tháng chạp vừa qua vô cùng mệt mỏi do công việc quá nhiều nên con đã phát tâm xin cúng dường cho mọi người những bữa ăn. Con thấy rất hạnh phúc khi huynh đệ cùng nhau thưởng thức trọn vẹn những bữa ăn do chính tay mình làm. Không chỉ trong việc chấp tác, tụng kinh mà trong những bữa ăn chung con cũng thấy được chất liệu nuôi dưỡng bằng tình thương ở trong đó.” 

Nói đến cái tài nấu ăn của sư anh thì những ai thường lui tới tu viện hoặc hay tham gia các khóa tu thì không còn gì xa lạ. Cái ngon của thức ăn không chỉ còn ở mùi vị mà còn được cảm nhận qua cách mà sư anh đặt hết tâm huyết và niềm vui khi nấu. Nhờ vậy tết này, cùng với sự phát tâm của cô An Trung, cô An Tú chăm lo khâu ăn uống cho đại chúng mà ai cũng được no bụng. 

Xin kể cho bạn nghe câu chuyện hy hữu này? 

Chuyện là sáng hôm 28 tết bắt đầu chụm lửa nấu bánh tét, từ sớm quý Phật tử trở về để gói bánh, những nguyên liệu cần thiết đã được sư anh Trung Thiện chuẩn bị đầy đủ từ hôm qua. Sáng ra trời trong xanh và mát mẻ, đến tầm 10 giờ sọt bánh đầu tiên được chuyển ra khu vực nấu bánh sau vườn, điều hy hữu là khi lửa vừa cháy thì bầu trời sẫm lại một cơn mưa rút xuống, thế là mấy sư em Trung Nghiêm, Đức Trung, Đức Sang,… được một phen chạy đôn chạy đáo đi tìm đồ che chắn cho kịp, mưa kéo dài và lâm râm đến xế chiều mới ngưng hẳn. Chú nhớ là cả tháng nay trời nắng ráo bụi đã bám đầy trên những tán lá, trong hồ cũng không còn xuất hiện những giọt mưa đọng lại trên những lá sen. Giờ đây trời mưa xuống như gội rửa những bụi bặm nóng bức, tắm mát cảnh vật lòng người góp thêm giai điệu tươi vui vào bản hoan ca của đất trời sang xuân. 

Mưa xuống lòng ai cũng vui nhưng có lẽ vui nhất là sư anh Trung Hạnh và chú Tuấn công quả bởi được phụ trách công việc tưới cây và chăm sóc sân vườn. Sư anh Trung Hạnh đặc biệt “mát tay” trong mảng này, tết đến nhờ sư anh mà khuôn viên tu viện thêm phần rực rỡ sắc màu, hương hoa tỏa ngát. Những chậu hoa lan hồ điệp  đã được sư anh chăm sóc nên luôn tươi mới, rồi nào là những bông hoa chuông, hoa giấy, hoa sứ, hoa sử quân tử,…được chăm sóc, tưới nước đầy đủ mà đua nhau khoe sắc dưới nắng xuân đón chào du khách xa gần về tham quan, thưởng cảnh. 






Ở đời sống thế tục 3 ngày tết 7 ngày xuân là khoảng thời gian mọi người dành để nghỉ ngơi, có mặt sum họp bên gia đình, bạn bè và gác lại những lịch làm việc bận rộn, hối hả. Ấy vậy mà, ở tu viện tối 30 tết các huynh hệ mỗi người ai nấy cũng cầm trên tay những tờ lịch dày đặc, phân công công việc cho suốt 10 ngày. Bao gồm các công việc như tiếp lễ, trực Phật đường, Pháp đường, tụng kinh, thỉnh chuông, giữ xe. . . Tất cả được thầy quản chúng sắp xếp một cách chi tiết với mỗi ca 2 tiếng luân phiên nhau suốt từ sáng đến tối.

Sư anh Trung Lưu đảm trách khâu tiếp lễ bày tỏ: “Ngồi ở vị trí tiếp lễ thì gặp gỡ nhiều Phật tử, có những người mến mộ đạo Phật, cũng có những người không thực sự hiểu đạo nhưng người ta cùng có điểm chung là muốn cầu được may mắn, bình an, cho nên mình ngồi đó cũng có thể giải thích chỉ cho họ hiểu được ý sâu sắc của cầu an đầu năm. Cầu an không chỉ muốn cho bản thân và tất cả những người thân và họ hàng đều được bình an mà còn phải bày tỏ lòng khẩn khiết chí thành sự gia hộ của chư Phật, Bồ Tát để lòng thành tâm sám hối những lỗi lầm năm cũ từ đó phát nguyện làm nhiều việc lành, giàu lòng nhân ái giúp đỡ mọi người thì cuộc sống sẽ được an lành, hạnh phúc ở ngay trong giây phút hiện tại này.”

Nói về không khí tết năm nay sư anh chia sẻ thêm: “Cảm nhận không khí mùa tết năm nay thì nhìn chung tất cả các anh em huynh đệ đều trang trí xung quanh chùa hoa, cây cảnh đều rất là đẹp, Phật tử về chùa có thể thăm quan, thưởng cảnh, chụp hình hình bên những cây mai vàng với nụ cười rất là rạng rỡ. 

Bên cạnh đó thì phòng ngừa dịch bệnh cũng cần nâng cao cảnh giác, mỗi người tự giữ cho bản thân mình và tất cả những người xung quanh để có được một cái tết thật là bình an và khi trở về nhà thì có được sức khỏe tốt để an tâm làm nhiều công việc khác. 

Tết là cơ hội để anh em có cơ hội ngồi lại uống trà và chia sẻ những câu chuyện năm cũ đã qua và bắt đầu sẽ động viên, khích lệ tinh thần mong muốn tất cả anh em tương thân tương ái giúp đỡ lẫn nhau, có như thế thì một phần đền ơn và báo ơn Sư Phụ và sau nữa là có thể tự thân của mình ngày một trưởng thành hơn.”



Thật vậy, trước ngày Sư Phụ nhập thất tăng chúng ngồi lại để được lắng nghe Sư Phụ chỉ dạy các công việc chuẩn bị trước và trong tết. Chú còn nhớ rất rõ trước khi kết thúc, Sư Phụ ôn tồn: “Thời gian qua Thầy cảm nhận được năng lượng tu tập và hòa hợp trong các con, Thầy thấy yên lòng. Năm nay Thầy phát nguyện nhập thất sớm hơn nữa tháng, giao lại hết mọi công việc trong ngoài cho các con. Thầy mong các con khi không có Thầy đừng để trì trệ mà phải làm thật tốt hơn nữa. Anh em chuyên trách mảng nào thì cũng cố gắng hết mình trong mấy ngày tết, làm xong việc mình rồi thì giúp đỡ huynh đệ. Thầy muốn thấy các con mỗi ngày trưởng thành hơn cả những lúc không có Thầy bên cạnh nhắc nhở, bảo ban. Thầy nhập thất tịnh tu không chỉ cho riêng Thầy mà chính là cho các con , cho mọi người, mọi loài”.

Lời Sư Phụ dạy bảo như dòng suối trong, như cơn gió mát giữa nắng hạ thấm nhuận vào tâm khảm chúng con, để mỗi khi mệt mõi hay muộn phiền những đôi mắt lại ngước nhìn về phía cao thất Vô Sự mà cảm nhận cả khoảng trời bình yên nơi ấy cho lòng được nhẹ nhõm, khinh an. 



Thoáng cái mà đã hết mùng, những chiếc lá non đã bắt đầu mọc thưa thớt trên những cành mai vàng. Có lẽ, thuận theo tự nhiên mùa xuân đến rồi đi, nở rồi tàn còn mùa xuân tâm linh vẫn luôn biểu hiện trong mảnh đất tâm dưới đôi mắt thiền quán mà không bị ước lệ bởi quy định của không gian, thời gian. Ngược dòng lịch sử trở về khoảng 1000 năm trước ta bắt gặp “đóa mai vĩnh cữu” được thiền sư Mãn Giác thấu đạt đã không còn bị chi phối của định luật sinh diệt của đất trời làm cho tàn phai, héo úa được diễn tả trong hai câu thơ:


“Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết

Đêm qua sân trước một cành mai.”


Nhìn lại mùa xuân năm nay, có những khoảnh khắc cũng đỗi bình dị mà chứa đầy chất liệu hiểu thương như: là lúc sư anh Trung Pháp tươi vui phát lộc cho Phật tử lúc giao thừa;  là lúc sư anh Trung Khiêm nhẹ nhàng kéo ròng rọc yêu thương cúng dường thực phẩm lên thất Vô Sự; là lúc sư anh Nhuận Phổ ôn tồn đọc loa thông báo phòng dịch; là lúc sư anh Trung Phú khàn giọng khi cố gắng nhắc nhở mọi người đeo khẩu trang; là lúc sư anh Trung Phương vui vẻ phụ giúp đội giữ xe; là lúc em Đức Sang và Quảng Huệ thong thả quét những lá mai rụng đầy. . .






Nhiều hân hoan là lúc huynh đệ xúm xít bên nhau chụp hình với chiếc khẩu trang đeo kín mặt và nụ cười tít mắt của sư em út Trung Khởi hớn hở xòe tay nhận lộc xuân từ mấy sư anh lớn.





Kể ra năm nay có đến mười một huynh đệ lần đầu tiên đón tết tại tu viện như sư anh Yên Tử, Trung Khiêm; sư em Trung Triết, Trung Tánh, Đức Trung, Trung Tại, Trung Khởi; em Hưng Long, Đức Sang, Quảng Huệ, Huệ Trúc. Mỗi người với những cung bậc cảm xúc khác nhau.


Sư em Trung Nghiêm bày tỏ: “Cảm nhận của con trong dịp tết thì con xin được trả lời chỉ có một từ để diễn tả đó là "Mệt". "Mệt" nhưng lại hóa thành an vui hạnh phúc.


Con nhận thức được rằng mình vẫn còn sức khỏe để làm, để phụng sự trong khi nhiều người khác lại thiếu may mắn khi không đầy đủ điều kiện về sức khỏe, thân thể. Mỗi khi công việc nhiều con dừng mọi việc lại để thở một hơi thở sâu và nhẹ nhàng, để ý thức sự mệt mỏi từ khối lượng công việc thì tự nhiên lúc ấy con an khỏe, cảm giác mệt mỏi liền tan biến. 


Thực tập nuôi dưỡng bản thân bằng cách tác ý theo chiều hướng tích cực, sống với tâm niệm biết ơn, sẵn sàng phụng sự với tấm lòng ân nghĩa xin nguyện đền,…Được như thế giúp con tiếp xúc được với những điều kiện hạnh phúc trong đời sống tu tập.”




Sư em Đức Trung bày tỏ: “Năm trước con đón tết ở Hàn Quốc thì cũng phụ giúp trang trí cảnh quan cho quý Phật tử đến thăm quan, lễ Phật, cũng là để những ai không về Việt Nam cũng thấy ấm cúng bên đất người khi về chùa.

Năm nay ăn tết tu viện công việc của con là thỉnh chuông đại hồng, những lúc nghe tiếng chuông tâm mình cũng được thoải mái, bình an. Rồi những lúc trực ở Phật đường nhắc nhở mọi người đeo khẩu trang thường xuyên, hướng dẫn lối đi để giữ khoảng cách an toàn phòng chống dịch bệnh. Làm có mệt nhưng có quý thầy, quý chú trò chuyện vui vẻ nên thoải mái, gần gũi.”




Sư em Trung Tại bày tỏ: “Những năm trước tuy đi làm xa quê nhưng ngày tết là trở về quê nhà. Năm nay, lần đầu tiên được ăn tết trong chùa có nhiều điều đặc biệt. Trước tết con nhận trách nhiệm chính là trang trí đèn chưa tết mà đã cảm thấy trong lòng náo nức, nhiều niềm vui khi có nhiều người cùng nhau làm, còn những năm trước ở quê nhà quét mộ, làm cỏ, dọn dẹp chỉ làm một mình. Đặc biệt là không khí đón giao thừa ở chùa rất là nhộn nhịp, vui vẻ, mùng một tết được phát lộc cho Phật tử đến chùa thấy lòng hân hoan. Con cũng nhận thức được sau khi đã sắp xếp ổn thỏa chuyện gia đình, cuộc sống ổn định  rồi về tu viện tu học là mình phải chấp nhận và buông bỏ hết để tu tập cho tốt. Mình tu tập để đem lại sự an lạc cho bản thân mình trước sau đó mình sẽ hồi hướng công đức của mình để gia đình mình được bình an“. 




Em Hưng Long bày tỏ: “Năm nay là năm đầu tiên ăn tết ở chùa. Trước tết anh em tụi con trang trí, dọn dẹp tuy hơi vất vả nhưng mà vui, anh em được quây quần bên nhau làm gắn kết tình cảm hơn nữa, còn trong tết con được phân công bên ban giữ xe và bảo vệ trật tự cho Phật tử đi chùa, tuy rất là mệt và thiếu ngủ nhưng mà con rất vui vì mình được bảo vệ cho mọi người yên tâm đến chùa lễ Phật gieo duyên lành đầu năm.


Lần đầu tiên ăn tết xa nhà, nhớ hình ảnh ngày trước mùng 1 tết cũng mặc đồ đẹp đi chùa cầu an đầu năm. Bây giờ thấy hình ảnh các em nhỏ được cha mẹ dắt tay đến chùa lễ Phật mà thấy thương. Giờ về tu viện tập sự, con xác định con đường xuất gia là phải cố gắng tu hành sau đó mình phụng sự cho mọi người và mình cũng ý thức được rằng cuộc sống không chỉ cho riêng mình mà còn cho mọi người như vậy mới có nhiều hạnh phúc.”






Em Đức Sang bày tỏ: “Đây là cái Tết đầu tiên mà con xa gia đình, vẫn có cảm xúc buồn, chạnh lòng, thương nhớ, đôi lúc cũng gọi điện hỏi thăm nhưng đã quyết chí một lòng hướng đạo giải thoát thì phải làm tròn lý tưởng, hạnh nguyện mà mình đã đi theo. Trong khi làm việc cùng Đại chúng, thì đôi lúc huynh đệ cũng có va chạm với nhau. Nhưng hơn hết, con nhận thức được rằng điều đó không làm mình hiềm hận để trong lòng mà đó là giây phút hạnh phúc nhất khi được cùng làm việc với mọi người. 


Nếu lúc trước, khi đi làm ở ngoài thì công việc rất rõ ràng, việc ai nấy làm, xong việc thì về. Còn ở đây, công việc không cố định buộc mình phải quan sát và uyển chuyển mà thực hiện. Con thầm nghĩ điều này vô cùng hay, dạy cho mình bài học về tính tự giác, linh hoạt trong mọi hành động cụ thể. Đó là cách dạy mình trưởng thành, tự lập trong chốn thiền môn. Một mùa xuân trưởng thành với mục đích cao thượng “Phụng sự chúng sanh là cúng dường chư Phật”




Em Quảng Huệ bày tỏ: “Có lẽ đây là lần đầu tiên mà con phải đón Tết xa tổ ấm gia đình, xa mái nhà thân thương của mình, lắng đọng lại trong lòng con nhiều cảm xúc chạnh lòng, luyến tiếc, nhớ thương. Nhưng bù đắp lại, cái Tết ở Tu viện mang hơi ấm của tình thân, tình huynh đệ.

Con vẫn nhớ lắm những giây phút chuẩn bị Tết cho Khánh An, lúc ấy huynh đệ cùng nhau làm việc, cùng ăn uống, cùng sinh hoạt,.. gắn bó keo sơn như một gia đình thứ hai của mình. Tuy có cảm giác mệt mỏi, kiệt sức do lịch chấp tác quá nhiều nhưng chính những khoảnh khắc anh em có mặt giúp đỡ công việc cho nhau lại chính là nguồn năng lượng nuôi dưỡng cho con để vực dậy sức mạnh tinh thần mà hoàn thành tốt công việc của mình. Con cảm thấy hạnh phúc xiết bao!"




Cuối cùng, là một người thực tập trong Tăng thân Làng Mai đã lâu, Sư anh Yên Tử bày tỏ: “Trong Đại chúng, mỗi cá nhân là một yếu tố để cấu thành Tăng thân. Không có sự phân biệt trọng - yếu, mỗi yếu tố đóng một vai trò nhất định. Từ đó mà biểu hiện thành một đoàn thể có tính chất hoà hợp và nâng đỡ. 


Đây là mùa xuân đầu tiên của con ở Tu viện, một mùa xuân mang lại nhiều điều nuôi dưỡng cho đời sống tâm linh của mình. Có thể thời gian trước Tết là một khoảng thời gian bận rộn nhưng bù lại giai đoạn đó là lại chuỗi ngày huynh đệ, anh em được gần nhau, cộng tác với nhau để cùng tạo ra một mùa xuân với đầy đủ ý nghĩa của nó - một mùa Xuân của tình huynh đệ, của thấu hiểu. 


Lắm lúc, sự va chạm trong quá trình làm việc gặp phải những vụng về, những căng thẳng nhưng vượt qua nó vẫn là sự nâng đỡ, yểm trợ và hiểu chuyện nơi mỗi cá nhân. Đây là một điều đáng ghi nhận và trân quý nên từng huynh đệ. Điều đó đã thôi thúc rất nhiều tinh thần trách nhiệm ở mỗi người. Thiện chí là điều đáng trân trọng. 


Hôm nay Tết đã biểu hiện rồi, Tết biểu hiện vì huynh đệ còn đang có mặt đó, vì mỗi bàn tay vẫn còn dang rộng đó... Con ý thức rằng, con không đi một mình, con có tăng thân, có Thầy, có huynh đệ vì vậy mùa xuân đang có mặt cho tất cả chúng ta, ta không chối bỏ bất cứ điều gì, dù ngoài kia có bao nhiêu điều tiêu cực đang xảy ra, nhưng ở đây ta vẫn còn được gần nhau, nhìn thấy nhau. Con không bi quan, vì con tin rằng một khi con còn Tăng thân thì con sẽ vẫn còn bước tiếp trên con đường lý tưởng của mình một cách vững vàng. Đây là một điều kiện hạnh phúc mà chúng ta đang có được. 

Mai đã nở rộ khắp cả chùa, con cầu chúc chư Phật, chư vị tổ sư gia hộ cho tất cả chúng ta một mùa xuân mới, thân tâm được hòa hợp, và trái tim ta cũng nở ra như những đoá.”





Câu chuyện ngày xuân của Tăng thân Tu viện Khánh An xin được dừng bút tại đây. Xin uớc nguyện gom thâu tất cả 4271 văn tự kết thành một tràng hoa ngát hương theo gió xuân an lành tỏa khắp các nẻo về tâm linh. 


“Chầm chậm những bước chân
Đôi bàn tay cần mẫn
Ô hay! Mùa xuân đến
Mai nở đoá vàng xinh.”

 

Trung Nhuận, Trung Khởi