Vượt qua nỗi sợ
Song, mình cũng muốn tự chiêm nghiệm lại về ngày bố lìa đời. Mới đây thôi, trong một tang gia, người ta rôm rả “bố mình thật phước quá”. Tang lễ với nhiều nụ cười hoan hỉ, nhẹ nhàng, xúc động - vài giọt lệ rơi mà hiếm nghe lời than vãn, tại một vùng quê. Nhưng đâu đó trời Âu hoa mỹ, có những sự ra đi thật thương tiếc vô cùng.
Có sự ra đi trống vắng cảm thương, người bảo là vô phước. Có sự ra đi an lành, ấm cúng bởi tiếng kệ lời kinh là “phước” trong niềm ao ước của nhiều người. Trên nhiều khía cạnh, chúng mình có thấy được rằng, trong cái thiếu phước đã có cái phước. Và trong cái phước, đã sẵn cái nghèo phước ẩn tàn! Có gì toàn mỹ đâu.
Ngoài kia, danh sắc, sự nghiệp, tiền tài,... sao mà mong lung quá. Mấy hôm trước, gia đình chị bạn trong Tăng thân mình quen biết gặp hỏa hoạn và bố chị mất, chị đã ôm con trai thoát thân bằng cách nhảy xuống từ lầu hai. Chấn thương não, mẹ con chị vẫn hôn mê đến giờ. Tài sản không còn, tánh mạng nguy nan. Một cô gái hiền thiện, đáng yêu trong mắt mọi người. Tai nạn đến với chị nhanh tới nỗi tất cả đều hoang mang, thương cảm. Tuy vậy, trong cái họa thấy được cái phước duyên. Chị xứng đáng được tiếp nhận nguồn năng lượng an lành từ Tăng thân khắp chốn hướng về, những người yêu mến chị.
Trong phạm vi nào đó, mọi người đã cùng nhau nuôi lớn tâm thiện lành, phát khởi tình thương yêu giữa người với người trong thế giới đầy biến động, cần lắm một rung cảm từ tâm. Nhìn trên phương diện tích cực, rằng chị đã hy sinh để hiến tặng bài Pháp lớn lao cho Tăng thân mình.
Cái phước lớn nhất là khi chúng mình nhận chân ra những bài học xảy đến với cuộc đời. Cho phép mình trở nên thấu cảm với mọi thứ hơn là một cảm nhận đơn thuần.
Vẫn lời cầu nguyện như trước lúc bố mình ra đi: “Nam Mô Quán Tự Tại Bồ Tát, nguyện cho chúng con vượt thoát mọi sợ hãi”. Và rồi, ai trong số chúng ta sẽ tiếp theo để lại những bài học lớn cho đời. Nói đúng hơn là bài học cho chính mình. Hãy hứa rằng, từ giờ chúng mình sẽ tập biết ơn nhau?
Trung Tuệ