Tu viện Khánh An

Thầy Chỉ Lối Cho Con

Thầy nói, thế gian có những vị thầy cao quý, nhưng cao quý nhất là người thầy của tự thân. Còn nương tựa vào một vị Thầy thì vẫn chưa giỏi lắm, bởi vì khi vắng Thầy thì bản thân sẽ buông lung. Có vị thầy trong tự thân thì sẽ có được ý thức tự mình tu tập.
Danh mục: 
Đời sống - Tu học

Trong vô số nghề, nghề giáo là cao quý nhất – vì nghề giáo tạo ra những nghề còn lại. Từ đó mà người thầy được kính quý vô cùngPhương diện thế gian, sự cao quý của người thầy đã thâm sâu như vậy, huống là phương diện xuất thế gian, người thầy là người chỉ lối cho người đệ tử từng ngày đến gần hơn với Đạo.

Và rồi, ai cũng phải xa “thầy thế gian” để vào đời, ở đời và sống đời; nhưng, có ai dám xa “thầy xuất thế gian” để một mình mò mẫm trong bóng tối phù sinh. Gần thầy chúng ta như gần ngọn hải đăng, xa thầy ta như kẻ lạc sóng mù khơi trong đêm không sao trời, không phương hướng.

 DSC 6152DSC 6160DSC 6165

Đêm nay (15/11/2017), chúng con quây quần bên Thầy, bên chiếc bánh ngọt cùng chén trà thơm để ngày mai Thầy có chuyến công tác dài ngày ở Hà Nội. Biết Thầy bận, vậy là thầy Quảng Thức và sư chú Trung Lâm cùng huynh đệ tổ chức đêm thiền trà “bỏ túi”, để gọi là kính lời tri ân đến Thầy, với bao tháng ngày qua Thầy đã giáo dưỡng chúng con, giúp chúng con chèo lái “con thuyền sanh tử”.

Chúng con tự biết rằng, không phải đợi đến ngày 20 – 11 hằng năm chúng con mới tri ân Thầy. Tri  ân Thầy thì đâu phải đợi cho đến đúng ngày trùng tháng, nhưng chúng con cũng nghĩ, nếu không phải ngày này thì chúng chúng con nên lấy ngày nào cho phù hợp nhất, trong khi những ngày này ai cũng hướng tâm về những người thầy của mình.

Đêm nay, đêm thiền trà nội bộ, chỉ hàng đệ tử xuất gia và vài chục Phật tử cùng quây quần sau thời kinh tối, cùng đối trước Thầy, trong không gian ấm cúng. Chúng con biết, so với công lịch còn hẵn 5 ngày nữa, song ý nghĩa thiêng liêng của tình Thầy – Trò thì dùng 5 ngày đó không thể nào diễn tả hết được.

Thầy dùng trà và bánh với chúng con xen giữa là những lời Pháp quý báu. Nhìn chiếc bánh trước mặt có dòng chữ “Tay thầy trong tay con” thế là thầy lấy biểu tường “bàn tay” để nói lên ý nghĩa cuộc sống: “Bàn tay ta làm nên tất cả/ Có sức người sỏi đá cũng thành cơm” (Hoàng Trung Thông). Thầy lưu ý, bàn tay chỉ là công cụ, phải có trí tuệ ban tay mới trở nên diệu dụng. Không có trí tuệ, bàn tay làm gì cũng hư, làm gì cũng hỏng. Không  có trí tuệ, bàn tay sẽ tạo nên lầm lỡ, làm những điều xấu, ác, chẳng hạn như “ném đá dấu tay”. 

Thầy nói, bàn tay thiêng liêng nhất chính là “Tay thầy trong tay con”. Chúng con biết rằng, chỉ có tay Thầy trong tay Con, chúng con mới có sự truyền trao, mới có sự dẫn dắt.

DSC 6196DSC 6171DSC 6201

Thầy còn nói, trong Thầy đã có yếu tố Con và trong Con đã có yếu tố Thầy, chỉ có như vậy, thầy mới thương con và con mới kính thầy. Khi đó mới có thể hạnh phúc ăn chung một mâm, ở chung một chùa. Thầy đã và đang lo cho chúng con, dù là có việc đi đâu đó một hai ngày, Thầy vẫn lo cho sự tu tập của đệ tử mình. Chúng con ý thức đuợc, đó không phải là sự lo lắng không cần thiết, mà là sự lo lắng đầy tình thương và trách nhiệm.

Thầy còn dạy cho chúng con biết những hạng thầy cao quý trên đời, nhưng cao quý nhất là người thầy của tự thân. Theo Thầy, còn nương tựa vào một vị Thầy thì vẫn chưa giỏi lắm, bởi vì khi vắng Thầy thì bản thân sẽ buông lung. Có vị thầy trong tự thân thì sẽ có được ý thức tự mình tu tập. Thầy dẫn câu nói của Lục Tổ trước thầy của mình: “Khi mê thầy độ, ngộ rồi con tự độ”. Nhưng mà, chúng con chưa ngộ nên chúng con cần Thầy! Cần Thầy để làm điểm tựa, cần Thầy để làm điểm bật và cũng cần Thầy để làm điểm trở về nương náu tâm linh.

Trong đêm thiền trà, chưa Trung Nhân có bốn câu thơ dễ thương dâng Thầy: 

Một ngọn đèn tỏ rạng

Soi chiếu cả thái không

Một nụ cười viên mãn

Thảy Pháp giới dung thông. 

DSC 6212DSC 6216

Sau đó từ cảm của Thầy Quảng Thức, Thầy Trung Nghiêm, sẽ chú Trung Lâm, rồi quí Phật tử: Khánh Minh, Tịnh Nhựt, Khánh Đức ... 

Chúng con mong sự trí tuệ và từ bi của Thầy sẽ từng ngày có nhiều hơn trong mỗi chúng con, để như Thầy nói: “Trong Thầy có Con và trong Con có Thầy”.

Nhân Trần 

DSC 6188