Góp xây hạnh phúc miền sơn cước
Một lần nhìn thấy các đệ tử ròng chuyên thiền tọa, Tổ Lâm Tế liền nhắc nhở: "Thiền là phải thực tập mọi lúc mọi nơi. Thiền ngay trong khi đi, lúc đứng chứ không chỉ ngồi mới là Thiền".
Trên chuyến xe đi từ thiện Hà Giang, Thầy Viện chủ cũng đã nói: "Chúng ta đi làm từ thiện nhưng không ngoài sự tu học. Nếu chỉ để tâm ở Hà Giang cố đến nơi trao quà rồi về thì ý nghĩa từ thiện chưa trọn vẹn. Mỗi phút giây đi qua dù là trên xe, mình phải biết tu, biết ban rãi tâm từ. Ý thức được chúng ta có mặt cho nhau trên cùng chuyến xe, vui với nhau trong từng khúc hát ca cũng như trong lúc trò chuyện; như vậy mình sẽ có niềm vui từ lúc xe khởi hành, xe lăng bánh cho đến khi tới nơi. Tức là, xe di chuyển tới đâu mình ý thức sống trọn vẹn trong từng phút giây tới đó, được vậy thì niềm an vui sẽ có mặt, cuộc sống sẽ trở nên ý nghĩa hơn. Nơi nào có sự thanh tịnh thì nơi đó là đạo tràng. Lên chánh điện tụng kinh, lễ bái là điều kiện cần nhưng chưa đủ. Ở đâu có lòng thành ở đó có Phật. Ngay trên xe này mà ta tu tập thì chư Phật, chư Bồ tát cũng sẽ có mặt cho ta bây giờ và ở đây".
Mỗi buổi sáng trên xe, khi thì đoàn tụng kinh Phước Đức, lúc thì trì niệm danh hiệu Đức Bồ Tát Quán Thế Âm, năng lượng từ bi nơi giáo pháp, nơi Bồ tát như chiêu cảm đến mọi người khiến ai cũng an bình; và cái năng lượng "Lắng nghe hiểu biết" trong mỗi con người dường như cũng được khơi dậy.
Nói là đoàn từ thiện Khánh An với gần 50 người đi. Nhưng hiểu kỹ hơn, đây là những người có cơ duyên trực tiếp tham gia. Họ mang theo tấm lòng từ thiện của rất nhiều người đã chung tay góp sức trong nhiều tháng qua. Đó là những tấm lòng có khắp cả ba miền, và cả ở hải ngoại. Dù không có mặt trực tiếp, họ cũng gởi gắm tình thương, góp sức làm chung việc lành. Một chặng đường dài gần như ngồi xe nhiều hơn ở dưới đất nhưng ai nấy cũng vui vẻ, hạnh phúc vì biết mình đang có một cơ hội rất lớn để làm công tác thiện nguyện.
Trên xe, những khúc thiền ca thường xuyên được hát lên, kèm những lời ca về quê hương, đất nước như để tưới tẩm yêu thương, ca ngợi tình dân tộc, tình huynh đệ hay những sự chia sẻ đầy cảm động từ các thành viên của đoàn.
Gia Đình Khánh An sao mà thân thương đến thế! Có quí Ni sư từ Châu Mỹ, quý Phật tử từ Châu Âu cũng sắp xếp công việc để về tham gia cùng đoàn. Đặc biệt hơn nữa là Quý Phật tử cơ hữu luôn chung vai sát cánh cùng Thầy Viện chủ chăm lo các hoạt động thiện nguyện và Phật sự nơi bổn viện càng trân quý hơn.
"Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui", tìm ngay chính đời sống hằng ngày làm cho tâm hồn ta tươi trẻ thêm, trái tim yêu thương được mở rộng thêm để đón tất cả những mãnh đời còn khó khăn hơn mình. Đến tận nơi thấy tận mắt cảnh sống thiếu trước hụt sau mới thấy mình quá may mắn, quá đầy đủ phước báu sống những nơi vật chất đầy đủ, điều kiện xã hội văn minh. Nếu mình không sống cho trọn vẹn thì uổng cả một đời. Trong kiếp nhân sinh này, chúng ta sống được bao nhiêu mà phải giận hờn, hơn thua, tranh chấp! Một ngày sống không bình an, một ngày sống không hạnh phúc là mình đã cô phụ tiên tổ, ông bà, cha mẹ rồi.
Về lại nhà nhưng khúc hát trên xe như vẫn còn du dương bên tai:
"Lòng tôi hân hoan vì những lúc anh đang cười vui. Và những lúc anh đang ưu phiền lòng tôi nhói đâu thêm bội phần. Niềm mơ ước ấy cần anh đến cung tay dựng xây. Và tôi sẽ mãi kiên cường vì tình thương anh dành trao . . . ". Đã là người thân thì cần phải có mặt cho nhau dù vui hay buồn, cùng nhau chia bùi sẻ ngọt. Hôm nay có đầy đủ các phương tiện vật chất là vì nhờ có phước báu, nếu không tiếp tục tạo dựng bồi bổ đến một lúc phước giảm đức mòn thì cuộc sống ta sẽ ra sao đây. Cho đi cũng là một phương pháp tu học nhằm tăng trưởng lòng từ bi. Mỗi cá nhân là một tế bào của xã hội một xã hội tốt thì mỗi cá nhân phải tốt. Mà điều kiện xã hội, môi trường sống là một trong những điều kiện cần thiết để xây dựng xã hội tốt.
Trước những hoàn cảnh thiếu thốn của đồng bào vùng cao nguyên núi đá ai cũng chạnh lòng và làm thế nào để cho đồng bào được hạnh phúc ấm no? Làm sao các em bé thơ được cắp sách đến trường? Làm sao các cụ già được nghỉ ngơi trong lúc cuối đời? Và làm sao? Làm sao nữa? Rất nhiều cái làm sao để cho chúng ta quan tâm suy nghĩ trước cảnh đời như vậy? Một bàn tay nhỏ không làm được hoàn hảo thì cần nhiều bàn tay, nhiều tấm lòng hơn nữa hướng về đồng bào nơi địa đầu Tổ quốc.
Trên đường về, trên xe, Thầy Viện chủ đã nói: "Khi xây một ngôi trường, đừng nghĩ là ta chỉ tặng ngôi trường vật chất đơn thuần mà khi tặng phải đặt tình thương vào trong đó. Lúc làm lễ khánh và trao trường xong, tôi đi từng bước chân nhẹ nhàng, sâu sắc như hôn lên mặt đất để đặt tình thương xuống mảnh đất này. Tôi cầu nguyện thôn này có hạnh phúc, có bình an, tôi cũng cầu nguyện cho xã này, huyện này, tỉnh này và cả vùng này có được hạnh phúc, bình an". Đó là hạnh ban rãi tình thương mà Đức Thế Tôn dạy. Làm thiện nguyện cũng là một phép tu.
Cả đoàn dường như ai cũng trăn trở về cuộc sống khó khăn nơi đây. Bác Bích San - bà cụ nay đã 76 tuổi, vẫn miệt mài theo đoàn lên vùng cao làm từ thiện, chia sẻ: Hồi còn bé, bà được bà Ngoại dạy rằng nếu có một người ăn xin đến xin cũng phải cho cơm nóng đàng hoàn, chén bát phải sạch sẽ, cho bằng sự trân trọng để người ta khỏi chạnh lòng buồn tủi". Nói như vậy để ta biết rằng cho người là một cách tu mà chúng ta cần phải biết.
Ni Sư Liễu Hà từ Hoa Kỳ về cũng xúc động bày tỏ :"Có nhân duyên được biết Thầy Viện chủ và được đi từ thiện cùng gia đình Khánh An con rất vui. Đến đây con như về lại với ông bà tiên tổ nhiều đời của mình. Những người sống nơi đây, biết đâu một đời một kiếp nào đó đã là cha mẹ, hay người thân của mình. Cảm nhận vậy nên con rất thương yêu và kính trọng". Trong sáu nẻo luân hồi ai ai không là bà con, không là quyến thuộc của mình đâu chứ. Cho nên trân quý yêu thương nhau là cách ta tiếp xúc với tiên tổ nhiều đời của mình.
Những Phật tử từ Séc về như chị An Trúc, từ Đức về như An Diệu Huyền đã khóc trong hạnh phúc vì đã trãi tấm chân tình lòng thương yêu của mình đến với mọi người. Khi nào ta còn lòng biết ơn thì khi đó ta còn có hạnh phúc Các chị ngoài những phát biểu về chuyến đi, cũng bày tỏ niềm vui hạnh phúc thật sự khi được theo Thầy học đạo và hứa sẽ cố gắng tu học, góp phần chăm lo Phật sự cùng Thầy. Nói như vậy để thấy rằng, nhân duyên được hội ngộ trong tình Thầy trò, quyến thuộc với nhau rất là quý. Không phải ngẫu nhiên, tự nhiên mà đến với nhau. Tất cả đều có gieo trồng căn lành, nên chúng ta phải biết trân quý. Bởi vì :
"Ta mãi luôn luôn sẻ như người một nhà
Tin tưởng chở che chúng ta luôn cảm ơn
Vì ta mãi luôn luôn sẽ như người một nhà
Chia sẻ cùng nhau những vui buồn ngày sau"
Phật tử An Khánh đã chia sẻ với đoàn: Được đi từ thiện với đoàn là một niềm vui rất lớn. Con rất xúc động trước những hoàn cảnh khó khăn của bà con nơi này. Từ đây nếu làm được 10 đồng thì con sẽ chỉ dùng 8 đồng còn 2 đồng để làm từ thiện.
Người một nhà nên phải biết yêu thương tin tưởng chia sẻ cho nhau, lúc hoạn nạn, ốm đau đều phải luôn có nhau. Cần phải thắt chặt mối tương duyên nầy để đời đời kiếp kiếp chúng ta luôn là người thân của nhau, đồng hành cùng nhau trong tất cả mọi công tác thiện nguyện.
Trước khi chia tay về lại Sài Gòn, Thầy Viện chủ đã bày tỏ lòng biết ơn đến với các bậc Tôn đức, quý Phật tử, quí nhà hảo tâm trong và ngoài nước đã trực tiếp hoặc giám tiếp góp tịnh tại, phẩm vật để chuyến thiện nguyện được thành công. Thầy cũng không quên nhắc nhở, sách tấn đến tất cả thành viên trong đoàn hãy cùng nhau tu học. Mỗi khoảnh khắc đi qua là rất quí, được đi trên cùng chuyến xe là vô cùng mầu nhiệm mà khó có được sự có mặt đầy đủ, trọn vẹn thế này.
Có mặt cho nhau suốt bốn ngày
Ân tình trĩu nặng nguyện chung tay
Góp xây hạnh phúc miền sơn cước
Lòng người thanh thản tựa mây bay.
Quảng Thức