Khánh An Vào Mùa An Cư
Ý về muôn vạn nẻo
Thiền lộ tâm an nhiên
Từng bước chân tỉnh thức
Từng bước nở hoa sen.
Bắt đầu ngày mới bằng bước chân của tỉnh thức, của chánh niệm giúp nuôi dưỡng chí nguyện của mình. Ai trong chúng ta cũng mỗi ngày đều có bước chân đi nhưng đi như thế nào để tiếp xúc được với tổ tiên tâm linh và huyết thống của mình đó là điều quan trọng. Bước một bước ta ý thức trong bước chân mình có tổ tiên, Thầy, Tổ thì hạnh phúc nào bằng. Bước chân là tài sản lớn quý giá vô cùng mà ta được tiếp nhận từ bao nhiêu thế hệ. Chúng ta quá giàu có và tiếp xúc được với tịnh độ bằng những bước chân của mình. Với ý thức hệ của tổ tiên đôi khi mình đã quên sự có mặt của mình trong giây phút hiện tại. Trong quá khứ ta đã đi như ma đuổi, đi trong sự hận thù, lo toan, bạo động thiếu tình yêu thương. Thực tập cùng đại chúng thật là một may mắn lớn cho tất cả mọi người.
Mùa an cư năm nay có hơn chục bạn sinh viên cùng tu tập, tạo một sinh khí mới cho Tu Viện. Mỗi thời hành trì nhưhành thiền, toạ thiền, tụng kinh, sám hối, ôn tụng giới luật tất cả Thầy trò cùng nhau tham dự. Sự hạnh phúc thể hiện rõ qua từng gương mặt. Góp năng lượng từ mỗi cá nhân tạo nên một năng lượng lớn nơi Thiền môn.
Thầy Viện Chủ cũng đã thể hiện niềm vui hạnh phúc của mình khi thấy đại chúng tu học. Thầy đã khuyến tấn tất cả hãy cùng tinh tấn giữ nếp sống tu học trau dồi đạo tâm vun trồng phước đức.
Bên chén trà nóng buổi ban mai, tôi ngập ngừng hỏi: Thưa Thầy, con có biết một số trường hạ, Ban Chức sự cho Đại chúng tụng các bộ kinh đại thừa như Pháp Hoa, Hoa Nghiêm, Vạn Phật . . . trong khi tại Khánh An, Thầy hướng dẫn huynh đệ tụng giới luật và sám hối, Thầy muốn dạy chúng con điều gì?
Thầy trả lời: Phật pháp có hưng thịnh hay không là ở ngôi Tăng. Nói đến Tăng là nói đến thanh tịnh, hoà hợp. Giới luật là chất liệu nuôi dưỡng sự thanh tịnh, hoà hợp trong Tăng. Thiếu giới luật thì Tăng không vững mạnh, Tăng không vững mạnh thì làm sao xiểng dương Phật pháp. Do vậy, giới luật là nền tảng của chúng tăng, của ngôi nhà Phật pháp. Người xuất gia, tuỳ theo giới pháp lãnh thọ, giữa cho trọn đó chính là tu hành, đó cũng chính là làm hưng long Phật pháp.
Về pháp sám hối, chúng ta sinh ra ở đời với nghiệp chướng mà ta đã từng tạo tác luôn làm ta bất an, sợ hãi, sầu lo. Chúng ta hay có tâm lý phải cầu an. Thực ra, phương pháp cầu an hữu hiệu nhất chính là sám hối, sám hối thì nghiệp được tiêu trừ, nghiệp tiêu trừ thì tâm có được an lành, hạnh phúc, tự do. Người tu có nhiệm vụ đem an lạc, hạnh phúc đến cho đời mà trong ta không có những chất liệu này thì làm sao cứu người, giúp đời.
Tôi hỏi thêm: Thưa Thầy, chúng con được học rằng, cư sĩ không được xem giới luật của người xuất gia, thế tại sao trong giờ tụng luật, Thầy cho sư sĩ được phép tham dự ạ?
- Giới luật có công năng làm người hành trì tăng trưởng đạo nghiệp, mạng mạch Phật pháp được trường lưu. Mỗi người cư sĩ hay xuất sĩ tuỳ theo giới pháp mà lãnh thọ tu học. Tuy nhiên ta có thể tham cứu giới luật ở cấp độ sâu hơn dành cho hàng xuất sĩ với mục đích cần cầu giới pháp. Sở dĩ chư tổ không cho cư sĩ xem giới xuất sĩ là vì: 1/ xem thường các vị xuất sĩ không nghiêm trò giới luật, từ đó sinh tâm thường ngôi Tăng, 2/ Thấy giới luật nghiêm quá sợ lãnh thọ không kham nên không tiến tu, 3/ vì đã xem giới rồi nên khi xuất gia, lãnh thọ giới pháp không còn thấy thiêng liêng. Ngày nay, dù không cho cư sĩ xem thì khi xin phép in giới luật, người thẩm duyệt có phải là “đại Tăng” đâu, rồi giới kinh bày bán khắp các phòng phát hành, đó là chưa nói trên mạng có đủ không thiếu bộ luật nào về Tỳ kheo hay Tỳ kheo ni.
Trong luật có ghi rõ là “Bất đắc đạo thính đại sa môn thuyết giới” - không được trộm nghe bậc đại sa môn thuyết giới. “Không được trộm nghe” khác với “không được xem giới luật”. Khác ở chỗ, Luật định hàng Tỳ kheo khi tụng giới thì phải tác pháp yết ma, mà tác pháp yết ma thì không phải Tỳ kheo không được dự, kể cả sa di, vì đó là việc Tăng. Trong khi, Luật Trường hàng ta đang tụng không phải là luật tỳ kheo. Hơn nữa, các cư sĩ tham gia hầu hết đều có chí nguyện xuất gia. Bốn bộ luật này chuyên dạy về phương pháp chánh niệm, giữ oai nghi, mười giới Sa di và văn cảnh sách, cũng tốt cho người cho người có chí nguyện “Phát túc siêu phương, tâm hình dị tục”.
Sư chú Trung Lâm trong ngày đầu họp chúng cũng bộc bạch: “Huynh đệ chúng con ngày thường đi học nên thời khoá tham gia không đều, trưa về lên thọ trai cũng rất rời rạc. Nay vào hạ, chúng tăng lên dự đông đủ, con thấy nếp sống tu học trong những ngày này thật nhiều năng lượng và hạnh phúc. Cả hai giới xuất sĩ và cư sĩ cùng nhau tu học, sinh hoạt, chấp tácrất hay. Mong rằng nếp sống này sẽ được duy trì bền lâu”. Có lẽ ý kiến này cũng là niềm vui chung cho tất cả mọi người tại nơi đây.
Chúng ta thấy khi đã đạt được quả vị chánh đẳng chánh giác thì Đức Thế Tôn vẫn cùng chúng đệ tử của mình vân du khắp xứ Ấn Độ để cùng nhau khất thực, thuyết pháp. Nếu không có sự cộng hưởng năng lượng với tập thể lớn như vậy thì tại sao Đức Phật vẫn hành trì với đệ tử mình làm gì?
Nếp sống nơi này gồm cả giới xuất sĩ và cư sĩ thực hiện đúng tinh thần của Sáu pháp hòa kính. Ngay cả việc quân phân cũng đều được chia đều mà kinh gọi là “lợi hòa đồng quân”. Trong giời họp, Thầy chắc nhở đại chúng: “bất luận tăng tục, hễ cùng nhau về đây tu học thì đều là một phần của tăng thân. Do vậy, tứ vật dụng cũng được chia đều không để thiếu một ai.
Một mùa an cư thật nhiều hoan hỷ. Nếu mỗi ngày mỗi ngày được “cư” như vậy thì mỗi ngày ta có “an” trong tâm hồn.
Ý Thức