HOA TÂM VUI NỞ
Thật là một niềm hân hoan lớn lao khi chính hôm nay, đại lễ “Tạ Ơn Tam Bảo” sẽ được cử hành, Tu viện Khánh An sẽ được kính đón những bậc Tôn túc Giáo phẩm đến chứng minh và cử hành đại lễ. Không những thế, sự hiện diện của quý Phật tử thân thương cũng là một niềm hoan hỷ trong mỗi chúng con.
Sáng hôm nay, mây hiền rẽ lối, mặt trời vừa hé môi, một cơn nắng thôi cũng đủ làm cho mỗi hơi thở thêm phần ấm áp. Chúng con cảm nhận trong mỗi bước chân là mỗi một tiếp xúc diệu kì. Chúng con nghĩ rằng, ngoài vẻ trang nghiêm vốn có, Khánh An hôm nay là một nơi ấm cúng và đầy sự sẻ chia. Chúng con nghe được những câu chuyện được kể về Tu viện trong những ngày xưa cũ, được nhìn một cuộc triển lãm của Khánh An xưa và nay, trong cái khoảng ngót mười năm ấy. Chúng con đang thưởng lãm và mọi người cũng vậy. Người ta trầm trồ tán thưởng cho một quá trình trùng kiến không biết mệt mỏi và cảm thông cho Thầy viện chủ vì đã khổ nhọc lao công. Người ta nhìn nhận bằng con mắt khách quan, trong thâm tâm, chúng con cũng đã hiểu đôi điều từ đó.
Thế rồi, khi dòng xe của các bậc chân tu đã về đến Khánh An. Khi dòng người đứng kính cẩn hai hàng, trang nghiêm chào đón. Khi sự thành tâm chí thành luôn sẵn sàng dâng lên bậc trưởng thượng, chúng con mới thấu rõ sâu sắc từ trường bi mẫn của các ngài phủ trùm khắp cả không gian. Các ngài đang hiện diện cho chúng con, đang vì chúng con mà hiện thân nói pháp. Mỗi bước chân, mỗi ánh nhìn cũng đã toát lên muôn ngàn oai nghi, muôn ngàn tế hạnh. Phước báu thay, trong phút giây này, chúng con đã có mặt trọn vẹn nơi đây.
Thật vậy, ngày hôm nay, các Ngài sẽ vì chúng con mà cử hành buổi lễ thiêng liêng và trọng đại. Và mặc dù, lạp trưởng, niên cao; song, các Ngài vẫn còn vô vàn vững chãi. Chúng con xin niệm ơn các Ngài từ nơi sâu thẳm trái tim của những hàng hậu bối. Chúng con cũng xin cảm ơn những Phật tử đã dành tình cảm đặc biệt cho Khánh An, đã vân tập thật đông đủ để sẽ chia niềm hoan hỷ hôm nay.
Và rồi, sau buổi lễ này, quý ngài sẽ đi và quý Phật tử cũng rời Tu viện. Vẫn biết, sự li hợp thế gian là điều hiển nhiên và tất yếu; Nhưng, chúng con nghĩ rằng, từ trường Khánh Lạc – An Nhiên này vẫn tồn tại mãi về sau.
Hoa đời trước nở sau tàn
Hoa tâm vui nở vượt ngàn thái không.
Trung Nhân