Tu viện Khánh An

KHOẢNH KHẮC CUỘC ĐỜI

Danh mục: 
Đời sống - Tu học

Cuộc sống là những hạnh ngộ mà với bất kì duyên nào, cảnh nào thì nó cũng mang đến cho chúng ta những ý nghĩa, những thông điệp nhất định. Bạn đã từng như thế? Gặp gỡ một ai đó để rồi trong giây phút lâng lâng xúc cảm, bạn trót để họ vào trong nỗi suy tư của mình.
Bạn à! Cuộc đời thực sự dành bao nhiêu năm cho chúng ta? Sáu mươi năm, bảy mươi năm, hoặc giả là một trăm năm, hoặc là nhiều hơn thế nữa . . . Cuộc đời thực sự có hạn lượng như thế? Tôi không nghĩ vậy, tôi không muốn dùng cái chu kì sinh học của con người để rồi áp đặt lên tư tưởng và cảm xúc của tôi. Cuộc đời theo cách của tôi, đó là khoảnh khắc. Đúng vậy, tôi nhận diện cuộc đời thông qua từng khoảnh khắc. Hạnh phúc sinh ra từ những khoảnh khắc, và khổ đau cũng vậy – tôi nghĩ thế.

DSC 3328
Khoảnh khắc của tôi – Khoảnh khắc tại Tịnh Xá Ngọc Châu Như - Sóc Trăng, là một mớ hỗn độn của xúc cảm, tôi bối rối với chính tôi và cũng bối rối với thực tại. Khi mà những người đối diện tôi – những người Phật tử - đã rất lâu không thấy được ánh mặt trời và giờ đây họ cũng nào có thấy thấy tôi. Thật khó cho một lần đầu tiên gặp gỡ, khi tôi đang tiếp xúc với những người đã khiếm thị. Nhiều người đã từng ngợi ca đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, là nơi trao gửi yêu thương, người ta còn trân quý đôi mắt như châu như ngọc. Vậy mà, đối với họ, đôi mắt đã không còn có mặt, đôi mắt đã ra đi, cửa tâm hồn đã khép, nó đi và để lại cho cuộc đời họ một hố sâu thăm thẳm, mịt mờ tối đen. Đối với họ, ngày cũng như đêm, sáng cũng như tối, họ không còn bận tâm về điều đó nữa. Họ đã quen với bóng đêm và cũng tập sống không ánh sáng. Họ cần phải thích nghi để tồn tại và họ đang tồn tại.

DSC 3406
Hãy thử tưởng tượng xem, nếu một mai ta cũng như họ, ta sẽ thế nào đây? Ta sẽ bước tới thật dũng cảm hay lẫn trốn trong hố thẳm cuộc đời? Đôi chân sẽ vững chãi hay sẽ trở nên chênh vênh và lạc lõng trong chính cái cuộc sống mà ta đang hiện hữu? Ta không chắc chắn được điều gì. Ta chỉ biết rằng, đời người sẽ thật khó khăn nếu mất đi đôi mắt. Đức Phật dạy, sinh ra làm người là một phước báu, có đầy đủ sáu căn trên thân thể là một đại phước báu. Họ thật kém may mắn hơn ta, khi sáu căn đã không còn nguyên vẹn. Nhưng xin đừng vì vậy mà chúng ta thương hại họ. Họ không cần sự thương hại, họ đủ sức mạnh để tự sống cuộc đời của mình. Chúng ta đến với họ đơn giản chỉ vì lòng cảm thông và sự chia sẻ, và ở khía cạnh nào đó chúng ta còn phải học hỏi nhiều điều từ họ. Chúng ta học từ họ như một bài học bi thương của cuộc đời, ta học cách đứng lên từ nghiệt ngã, và học cách bơi giữa muôn ngàn trùng khơi bể khổ, ta không cho phép ta gục ngã như chính họ chưa một lần gục ngã. Xin đừng thương hại mà hãy dành sự trân trọng nhất cho họ.

IMG 7444

Bạn biết không? Những người Phật tử như họ tu tập thật khó khăn, trong khi bạn có phước duyên lớn lao để đọc tụng kinh điển thì họ phải cố ghi lại những gì nghe được vào trong trí nhớ của mình. Trong khi bạn vững chãi bước từng bước thiền hành thảnh thơi thì họ phải tay nối tay và đôi chân bước đi trong sự mò mẫm. Thế mà cũng hay, họ không những đi cho mình mà còn đi cho người khác nữa, chính hoàn cảnh éo le đã tạo nên sự đoàn kết thân ái như vậy. Chúng ta có được như họ không hay sự đủ đầy của bản thân đã làm chúng ta trở nên biệt lập với mọi người và với cả chính ta? Ở góc độ nào đó, tôi thấy rằng, chính sự khó khăn đã giúp con người xích lại gần nhau hơn, con người biết sẻ chia và giúp đỡ nhau hơn; Và ở góc độ nào đó, tôi lại thấy, ở những con người mù lòa kia đã tồn tại một tình bạn keo sơn, một tình thân sâu đậm mà ta không thể tìm kiếm ở một nơi nào khác nữa.

DSC 3425
Và nếu bạn tiếp xúc với họ, bạn sẽ thấy, họ giỏi hơn những gì bạn nghĩ. Đôi mắt của họ mất đi nhưng cái thấy của họ chưa từng hoại diệt mà nó ẩn trú đâu đó trong cơ thể mà thôi. Họ không nhìn bằng đôi mắt nhưng họ tập nhìn bằng đôi tai, họ nhìn bằng sự xúc chạm và bằng nhiều giác quan khác nữa, xin đừng xem họ là phế nhân vì họ có đủ năng lực và lòng tự trọng để tồn tại trong cuộc đời này. Bạn à, khoảnh khắc tôi tiếp xúc với họ cũng chính là khoảnh khắc tôi tiếp xúc với cuộc đời. Cuộc đời đã tạo nên họ và họ cũng đang có mặt cho cuộc đời.

DSC 3322
Này bạn! chúng ta đã sống được bao nhiêu năm? Đã có bao nhiêu người đi qua và bấy nhiêu người lưu trú lai trong đôi mắt của ta, ta thật không nhớ rõ? Có thể do ta vô tâm hoặc có thể sự hời hợt của bản năng đã làm ta lãng quên điều đó. Tại sao ta không lắng sâu để nhìn rõ vào vạn hữu? Rằng, vũ trụ vô biên và kiếp nhân sinh cũng muôn hình vạn tướng. Xin hãy sống chậm lại để hiểu sâu hơn và hãy nhìn nhận một cách khách quan và toàn diện về cuộc sống. Như những người Phật tử tại Tịnh Xá Ngọc Châu Như, số kiếp của họ thật éo le nhưng ẩn trong đó nghị lực phi thường và sự cố gắng không ngừng nghỉ. Xin hãy ghi dấu họ thành những khoảnh khắc – Những khoảnh khắc của cuộc đời!
Nhựt Bảo