HẠNH NHẬP THẤT – HÀNH TRÌNH TRỞ VỀ CHÍNH MÌNH
Lễ giỗ Tổ không chỉ là dịp tri ân công đức sâu dày của các bậc khai sơn mà còn là thời khắc để hàng đệ tử cùng quần tụ, lắng lòng quán chiếu lại con đường tu học.
Đặc biệt là thời điểm này, Thầy phát nguyện nhập thất – một hành trình trở về với chính mình, lìa xa mọi huyên náo của thế gian, an trú trong sự tĩnh mặc để quán sát bản tâm.
Hình ảnh Thầy khoan thai bên chén trà tại Thất Vô Sự, dưới bóng chiều nhàn nhạt, là một dấu ấn đầy xúc động. Bên hiên thất, không gian yên ắng, từng cơn gió nhẹ lướt qua mái ngói, mang theo hơi thở của đất trời, của năm tháng. Chúng con quây quần bên Thầy, lòng bùi ngùi xúc động khi biết rằng, chỉ trong ít thời khắc nữa, Thầy sẽ lui về nội thất, an trú trong cảnh tịch tĩnh để nuôi dưỡng đạo tâm, tiếp nối dòng pháp.
Hạnh nhập thất là một truyền thống cao quý, là sự tiếp nối con đường của chư Tổ sư thuở xưa. Nhớ lại hình ảnh các bậc cao tăng như Bồ Đề Đạt Ma (菩提達摩), Lục Tổ Huệ Năng (六祖慧能), Thiền sư Bách Trượng Hoài Hải (百丈懷海), Quy Sơn Linh Hựu (溈山靈祐), Tổ sư Thiệt Diệu Liễu Quán (實耀了觀) tất cả đều lấy hạnh nhập thất làm phương tiện để thanh tịnh thân tâm, minh tâm kiến tánh. Trong “Cảnh Đức Truyền Đăng Lục” (景德傳燈錄) có ghi lại:
“Bậc trí nhân ẩn mình trong thất, tịch nhiên quán chiếu, giữ lòng an nhiên, không lay động trước trần duyên.”
Đối với một hành giả, hạnh nhập thất không đơn thuần là viễn ly trần thế, mà chính là cơ hội để chiếu soi lại bản tâm, quán chiếu về vô thường, vô ngã giữa dòng đời biến dịch. Như trong Kinh Tăng Chi Bộ (Aṅguttara Nikāya - 增支部經), Đức Phật dạy:
“An tịnh là nền tảng của hạnh phúc, viễn ly là con đường hướng đến giải thoát.”
Giữa bao biến động của thế gian, Thầy vẫn kiên định chọn con đường tỉnh thức, một mình trong cõi lặng, để nuôi dưỡng từ bi và trí tuệ. Hạnh nhập thất của Thầy là một tấm gương sáng cho chúng con, là một lời nhắc nhở rằng, giữa những bận rộn của đời thường, nếu không biết dừng lại để quán sát nội tâm, thì bao công hạnh tu tập cũng chỉ là hình thức bên ngoài.
Trong giây phút giao thoa giữa tĩnh và động, hàng đệ tử quây quần bên Thầy, lặng lẽ lắng nghe những lời chỉ dạy cuối cùng trước khi Thầy an trú trong cảnh tịch. Chúng con hiểu rằng, sự rời xa của Thầy là để đổi lấy một nguồn năng lượng mới, là để soi rọi thêm con đường Bồ đề mà chúng con đang bước đi. Thầy nhập thất, nhưng hình bóng Thầy vẫn mãi ở bên chúng con, trong từng lời kinh, trong từng phút giây tỉnh thức như trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada - 法句經) dạy:
“Chiến thắng vạn quân không bằng tự thắng chính mình. Đó là chiến công oanh liệt nhất.”
Muôn vàn thú vui thế gian chỉ là huyễn mộng, chỉ có an trú nơi chánh pháp mới là niềm hạnh phúc chân thật. Sự viễn ly không phải là trốn tránh mà là một sự trở về với bản thể chân như, nơi không còn những tham sân si ràng buộc.
Chúng con nguyện noi theo bước chân Thầy, giữ vững tâm Bồ đề, luôn sống thường trực với chánh niệm, lấy trí tuệ làm sự nghiệp, để mỗi ngày trên con đường tu học là một ngày tinh tấn, trưởng dưỡng đạo tâm.
Trong không gian tĩnh lặng của Thất Vô Sự, khi Thầy chuẩn bị nhập thất, tứ chúng đệ tử và tăng thân Khánh An cùng các vị Phật tử, đã quây quần bên Thầy trong buổi chiều cuối trước lúc Thầy bước vào an tịnh. Không khí trang nghiêm và ấm áp, từng ánh mắt, nụ cười đều chứa đựng sự kính trọng và tình thương sâu sắc dành cho Thầy. Mọi người cùng lắng nghe những lời dạy bảo cuối cùng của Thầy trước khi người bước vào thời gian tĩnh tu.
Sự hiện diện của Thầy như ngọn đèn sáng soi đường, dẫn dắt chúng con trên con đường tu học, giúp chúng con hiểu rõ hơn về ý nghĩa của hạnh nhập thất và tầm quan trọng của việc quay về tự thân để nuôi dưỡng đạo tâm.
Giờ đây, trước thềm Thất Vô Sự, chúng con kính cẩn đảnh lễ, nguyện cầu hạnh nguyện nhập thất của Thầy được viên mãn, để từ nơi tịch tĩnh ấy, ánh sáng từ bi và trí tuệ sẽ lan tỏa khắp muôn nơi, như ánh trăng rằm chiếu soi giữa bầu trời vô tận.
Con Tuệ An
22/12/Giáp Thìn