“Nấu cơm” - chuyện cả đời
Vỏn vẹn hơn một tháng tập sự nấu cơm, nồi cơm mỗi ngày dâng Phật, Pháp, Tăng đã không bỏ rơi mình trong giáo pháp. Việc mà mình cho là nhỏ nhặt, tầm thường đã đánh gãy tự hào rằng “mình biết nấu cơm” sau vài phen thất bại. Và rồi, nó thật cần thiết để nhận về một bài học lớn lao.
Cơm sống, cơm khét, cơm nhão, cơm khô... không thể tin được sự cố gắng của mình trong những ngày đầu An cư lại “tròn đầy hương vị”. Lần đầu tiên mình cảm nhận thật thụ trong một bữa ăn, bát cơm quan trọng dường nào. Có lẽ, bát cơm không chỉ đơn giản giúp nuôi thân mà nó còn mang một sứ mệnh thiêng liêng khác nữa. Thì ra, để kinh nghiệm về một điều gì đó ai cũng phải cho phép bản thân quyền được thất bại. Ý thức rõ điều này giúp mình cảm thấy hào hứng để đón nhận mọi sự trên đời.
Mỗi khi nhớ lại mình cứ bật cười, một kĩ niệm nhớ đời vì đã bỏ qua những sự cố vấn nhiệt tình chung quanh. Nấu cơm thì việc đầu tiên là phải biết tánh gạo. Cần rất nhiều điều kiện hợp thành để có một nồi cơm ưng ý. Lúc nào nấu cơm mình cũng thăm nom và canh chừng đủ thứ. Từ đong gạo, canh nước, lúc nào xới cơm, thời gian rút điện. Có thể sứ mệnh của nồi cơm có quyền lực buộc mình phải lưu tâm. Lần đầu tiên, việc nấu cơm với mình lại trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết.
Bát cơm đã làm tròn sứ mệnh thức tỉnh tâm linh, giúp nhận ra sự nghiệp tu hành của mình cũng quan trọng như việc nấu cơm – chuyện cả đời. Những lời Thầy dạy tuy đã thuộc lòng nhưng giờ đây mới trở nên thắm thía: “Càng học càng phải thấy mình ngu ra”. Nếu nấu nồi cơm phải canh chừng đủ thứ thì tu hành nhất thiết phải duy trì chánh niệm, phòng hộ sáu căn... Giá trị tu hành của mình ngon lành hay sống nhăn là nằm ngay chỗ đó. Có phải khi nắm được nguyên lý vận hành của một nồi cơm thì không còn sợ nữa. Đúng là nấu cơm rất khó, nhưng biết nấu thì rất dễ. Chợt nhớ Ôn Thái Hòa đã từng sách tấn mình: “Tu rất khó... nhưng biết tu thì rất dễ”. Nhưng “biết tu” bằng cách nào? Dường như “hạnh nguyện” sẽ chiêu cảm tất cả, giúp chúng ta biết tu hơn bạn hả. Thiếu đi hạnh nguyện có lẽ khó, vì mình đang đóng dần cánh cửa cơ hội đền trả bốn ơn.
Trung Tuệ