Gieo trồng hạt phước
Chúng con thật sự rất hoan hỷ! Rời xa chốn đô thị, phồn hoa hai ngày để theo chân quý sư thầy và sư chú về đến chùa Phước Thiện tại Bình Thuận phát quà cho các trẻ em mồ côi và các cụ già neo đơn có hoàn cảnh khó khăn ở địa phương. Sau đó chúng con được đi ra biển để sinh hoạt đốt lửa trại và sáng hôm sau tại biển chúng con được đi thiền hành, ngồi thiền và niệm danh hiệu Bồ tát Quán Thế Âm.
Một chuyến đi không chỉ đơn giản là làm từ thiện phát quà mà chúng con còn được thực tập pháp môn, học hỏi giáo lý nhà Phật. Hạnh phúc là khi chúng con được gặp nhau, cùng nhau phụng sự, cùng nhau gieo trồng phước thiện và cùng nhau học thêm giáo lý. Sau chuyến đi này, chúng con đã biết thêm được rất nhiều điều, trải nghiệm được rất nhiều thứ. Riêng bản thân con, hai ngày ở cùng mọi người, con cảm thấy rằng con và mọi người không giống như những người vừa quen biết. Chúng con trên chuyến đi này, đại đa số là chỉ gặp mặt lần đầu hoặc chỉ là trong những ngày lễ ở chùa thì tình cờ thấy nhau thôi. Nhưng khi sinh hoạt và ở cùng nhau, con thấy rằng mọi người và con như người trong cùng một gia đình mà có chung những người anh lớn là quý thầy và quý sư chú. Chúng con không chú trọng về gia cảnh và xuất thân của nhau, chúng con cũng không có sự phân biệt với những điều như thế. Chúng con chỉ biết rằng, chúng con đến đây là để cùng nhau tu tập và cùng nhau vui chơi, giúp đỡ lẫn nhau trong chuyến đi.
Người nhỏ tuổi hơn thì theo sát các anh chị, người lớn tuổi hơn thì che chở cho đàn em. Quả thật là một sự ấm áp không thể nói nên lời! Nhưng con nghĩ rằng, có thể chúng con được như vậy là từ quý sư thầy và sư chú. Bởi vì, các thầy và chú giống như những người huynh trưởng dẫn dắt chúng con, tình cảm và sự yêu thương của quý thầy và quý chú dường như đều đã lan tỏa đến mỗi người trong chúng con. Mặc dù, con đến với Khánh An đã là một năm nhưng số lần tham dự tu tập thật sự rất ít, lần này được thuận duyên con tham gia chuyến đi tu tập dã ngoại, học hỏi và trải nghiệm những điều chưa từng biết, con cũng có thể một phần nào đó thấm nhuần được những điều mà quý thầy và quý sư chú truyền tải cho con và mọi người. Sau khi nhìn thấy những mảnh đời khó khăn của các trẻ em và cụ già ở chùa Phước Thiện, con tự nhủ với bản thân rằng, so với họ con đã hạnh phúc và may mắn hơn rất nhiều. Mỗi lần nhớ đến họ, con sẽ lấy đó làm động lực để vươn lên trong cuộc sống, dù gặp phải bao nhiêu khó khăn đi nữa, tất cả cũng chỉ là những trải nghiệm giúp con trưởng thành hơn.
Và những gì mà quý sư thầy và quý sư chú đã giảng dạy, con cũng xin luôn ghi nhớ và xem đó là hành trang giúp cho con trên bước đường đi. "Phước là gì? Thiện là gì? Tại sao chúng ta phải tạo phước?" "Đi đến nhiều nơi khác nhau, chúng ta sẽ được trải nghiệm những điều chưa từng biết. Cho nên thay đổi cái gì đó, cũng là một điều tốt. Có thể học được nhiều thứ hơn để sau này bên ngoài cuộc sống sẽ có kinh nghiệm để ứng phó và nếu sau này đến một nơi khác, những người nơi đó gặp khó khăn, các bạn cũng có thể thích nghi được với hoàn cảnh và giúp đỡ họ..." "Đức Phật cũng có dạy rằng, chúng ta luôn phải mang tâm tùy hỷ, nhìn người khác vui cũng như chính bản thân đang vui..." Thật sự, chuyến đi này rất ý nghĩa đối với con.
Thật hạnh phúc khi con là một thành phần nhỏ trong đại gia đình Khánh An và thật hoan hỷ rằng khi tuổi trẻ của con gắn liền với Khánh An. Hy vọng sau này, con sẽ luôn được thuận duyên để có thể trở về chùa tham dự những khoá tu học thêm kiến thức Phật giáo và tiếp nhận được tinh thần cũng như lời giảng dạy của quý thầy.
Ngọc Thủy