Đã về đã tới
Con thật hạnh phúc và hoan hỷ, khi tận tay khuân vác các tặng phẩm rồi tận tay trao những món quà này mang bao yêu thương đến với trẻ em và bà con dân tộc Phố núi.
Biết rằng hạnh phúc là được cho đi và sẻ chia, nhưng niềm hạnh phúc và hoan hỷ nhân lên bội phần khi lần đầu tiên được bước theo bước chân Thầy về đất tổ, niềm cảm xúc dạt dào đó thật không thể diễn tả được.
Hướng về tổ đình Minh Quang, theo con dốc nhỏ đi vào thât sâu, sao lòng nôn nao để mau đươc đặt chân lên thềm đất tổ. Chùa làng nho nhỏ, bước vào, con cảm nhận sao mà gần gũi quá, thân quen quá. Ngôi Phật điện không lớn lắm, ở đây chỉ khoảng 20 phút, Thầy hướng dẫn đoàn dâng hương lễ Tổ, rồi lễ Phật. Con bước thật chậm, thật sâu sắc để nhận thức rằng Thầy đang có mặt trên đất Tổ, chúng con đang có mặt trên đất Tổ; chư Tổ đã, đang cưu mang, bảo bọc và dưỡng nuôi thầy chúng con và tất cả chúng con bằng giáo pháp nhiệm mầu của Đức Thế tôn. Thầy của chúng con đã trưởng thành và chúng con cũng đang lớn dần trong giáo pháp nhiệm mầu ấy. Niềm hân hoan và hạnh phúc ngập tràn trong từng hơi con thở, trong từng bước chân con đi. Tâm nguyện từ mười mấy năm mong được một lần về quê hương tâm linh nay đã thành tựu. Con mỉm cười một mình, cứ tưởng mình đang mơ. Nhưng con không mơ đâu. Con đang có mặt thật sự nơi chốn Tổ. Thật mà!
Rời chùa, bước xuống bậc tam cấp, sân chùa nhỏ mà sao lòng con thênh thang quá. Bất chợt, vẵng lên trong con câu chuyện “Ngôi nhà xưa” mà bà Hai để kể hôm nào. À, đây rồi! Một căn nhà nhỏ, căn nhà rất nhỏ, nằm sát cạnh chùa. Căn nhà mà năm xưa, mỗi sáng, khi chuông thỉnh lên thì một chú bé độ 3 - 4 tuổi gọi mẹ dắt qua chùa tụng kinh. “Mai à, cứ 4 giờ sáng, cái giấc mà mình ngủ rất ngon, hễ chuông thỉnh lên là ... “Ổng” tỉnh dậy ...”. Câu chuyện nghe sao dễ thương và kính ngưỡng quá đi!
Tạ ơn Phật đã cho con đủ duyên lành để theo chân Thầy về Chùa Tổ Minh Quang - nơi thầy đã lớn lên theo dòng đời và trưởng thành trong giáo Pháp.
Nhìn ngôi chùa, con thấy bóng dáng của Sư ông, con thấy được thầy mình, thấy được quí sư thúc và quí tăng ni trong dòng truyền thừa tông phong Minh Quang. Ngôi chùa nhỏ đã cho đời những nhân cách lớn và tình thương lớn. Bản thân con cũng như các thành viên gia đình Khánh An đang hiện hữu ở đây cũng chính là tiếp nối, mang tình thương ấy đến với những mảnh đời cơ hàn.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, hết niềm vui này đến niềm vui khác; Chùa Minh Thành - ngôi Phạm vũ tráng lệ đúng nghĩa danh lam cũng do Sư ông khai sơn. Mấy Thầy trò hướng về Tháp Từ Ân - (慈恩塔) đảnh lễ và nhiễu tháp. Cảm xúc nghẹn ngào bất chợt trào lên, giọt nước mắt nào đã vô tình rơi xuống. Tri ân sư tổ - Người thật vĩ đại đã dày công đào tạo lớp lớp tăng tài, khai sơn nhiều ngôi phạm vũ; những Minh Quang, Minh Thành, Minh Châu, Minh Lâm, rồi Minh Đạo, Minh Ngọc, Tân Hoà, Minh Chơn ... Con đang vui vì được quỳ dưới chân Tổ, được nhiễu quanh tháp Tổ, hay đang buồn vì không có cơ hội để một lần được diện kiến ngài? Dù thế nào thì con vẫn thấy được bóng dáng ngài qua hình ảnh thầy của con, và con cũng thấy ngài đang có mặt trong con.
Nơi quê hương tâm linh ấy con đã về con đã tới.
An Khánh - Lệ Mai