Thầy Viện chủ giảng pháp tại Trường hạ Long Thạnh - điểm An cư thứ ba của Giáo hội Quận 12
Được biết Quận 12 có ba điểm an cư tập trung là, Chùa Quảng Đức, Chùa Vĩnh Phước và Chùa Long Thạnh là điểm thứ 3.
Thầy dạy: các hành giả rất may mắn được cấm túc an cư tại chùa Long Thạnh, nơi có vị Trụ trì, vị Thiền chủ là bậc trưởng lão ni của Giáo hội Thành phố cũng như Quận 12 nói riêng. Đây là cơ hội để chúng ta gần gũi, học đạo nơi các bậc thượng nhơn cao đức.
Tổ Quy Sơn có dạy: "Thân phụ thiện giả, như vụ lộ trung hành, tuy bất thấp y, thời thời hữu nhuận". Gần gũi bậc hiền nhân cũng như đi trong sương móc, tuy không ướt áo mà lúc nào cũng thấm đượm sự mát dịu. Học Phật là học từ thân giáo, khẩu giáo và ý giáo của người truyền dạy. Lên giảng đường, cầm giấy viết học từ giảng sư, cần nhưng chưa đủ.
Học từ giảng sư, học nơi trường lớp là chỉ mới học qua khẩu giáo. Học những phẩm hạnh, giới đức của vị thầy, đó là học từ thân giáo. Một học trò tinh xảo hiểu được sâu sắc tôn ý của thầy, đó là học từ ý giáo.
Bước sơ khởi là học từ khẩu giáo, bước tiếp theo là học từ thân giáo và bước thứ ba là học nơi ý giáo. Học từ ý giáo là cái học cao nhất trong sự học hành của người tu. Chính ngay nơi đó là có sự ngộ đạo và thấy được giáo pháp của chư Phật.
Nếu đạt tới trình độ của ý giáo chính là lấy tâm truyền tâm. Giai thoại Đức Phật cầm hoa sen giơ lên trong đại chúng không ai hiểu gì cả, chỉ có tôn giả Ca Diếp hiểu được ý Phật và tôn giả mỉm cười. Cho nên được thân cận với thiện hữu tri thức, bậc minh sư là bài học cho chúng ta học cả đời.
Chùa Long Thạnh là ngôi chùa cổ xưa nằm ven đô. Trước chùa có con kênh êm ả, với những tàn lá cây sum suê càng tôn thêm giá trị một ngôi chùa cổ.
Các tổ năm xưa, đều từ nơi thanh vắng, êm ả mà thành đạo. Nơi sâu lắng nhất là nơi biểu hiện những giá trị cao cả nhất. Ở đâu có sự tu tập ở đó có sự tỏa sáng công đức.
Đức Pháp chủ Thích Phổ Tuệ hay cố Đạo lão Hoà thượng Thích Trí Tịnh, cả đời chẳng đi đâu, chẳng phải làm gì nhưng công đức quí ngài tỏa sáng muôn nơi. Đó là không làm gì mà làm tất cả, không đi đâu mà vẫn có mặt nơi nơi, nhờ năng lượng công đức biểu hiện.
Thầy cũng nhắc đến bài kinh Sợ hãi và khiếp đảm trong Kinh Trung Bộ. Bà la môn Jànussona hỏi Phật về sự chăm sóc, khích lệ và sách tấn đệ tử. Ông ta cũng thắc mắc những khó khăn của một vị ẩn tu tại những nơi hoang vu xa vắng khi có những cảm giác sợ hãi và khiếp đảm khởi lên. Đức Phật trả lời sự sợ hãi và khiếp đảm khởi lên với những ai tam nghiệp bất tịnh, người bị chi phối bởi năm triền cái, những người lười biếng, thất niệm . . .
Thầy cũng nhắc đến hai phương diện trong đời sống người tu là phương tiện vật chất và giáo pháp tu hành. Mục đích cốt lỗi của người tu là nương pháp tu hành chứ không phải nương tài vật để sống.
Trong cuộc sống có hai từ chánh niệm mà Đức Phật đã ứng dụng vào đời sống tu tập của Ngài. Chánh niệm là ý thức những việc mình đang làm ngay trong giây phút hiện tại. Đối mặt với bên ngoài thì mình không sợ nhưng đối mắt với chính mình thì lại sợ. Đức Lão Tử có câu: “Thận Kỳ Độc” tức là thận trọng khi đối mặt với chính mình.
Thầy khuyến tấn các vị tân tu cần thận trọng đối với sáu cánh cửa mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý nơi mỗi người. Đừng để cho những yếu tố bên ngoài lôi kéo chúng ta.
Sau giờ pháp thoại TT. Thích Trí Thường, Phó Ban Trị sự Quận đã có lời tri ân đến Thượng tọa Trưởng ban, đồng thời Thầy cũng có những lời khuyên nhắc các hành giả an cư trong nếp sống người con Phật.
Cuối cùng, Ni sư Thích nữ Như Hà, Phó Thiền chủ tỏ lời cảm ơn nhị vị Thượng tọa đã đến sách tấn, ban pháp cho chúng hội.
Trung Lưu
Hình ảnh ghi nhận được: