Miền Trung ký sự Kỳ 1: "Đi mô rồi cũng nhớ về Hà Tĩnh".
Rời Sài Gòn, chúng tôi đến với bà con các tỉnh Bắc miền Trung từ lúc tờ mờ sáng. Nơi đây, vừa mới vài tháng trước, đồng bào đã phải hứng chịu trận lũ lụt kinh hoàng gây thiệt hại nặng nề nhất trong những năm gần đây.
Vào lúc 6 giờ sáng, ngày 16/12/2016, đoàn chúng tôi bắt đầu rời phi trường Tân Sơn Nhất, mang theo trong chuyến bay là tâm trạng háo hức với dải đất miền Trung đầy nắng, gió và lắm nỗi thiên tai.
Dải đất miền Trung – Đòn gánh hai đầu của Tổ Quốc. Khúc ruột miền Trung chứa đựng tâm tình của những người con chân chất. Ấy thế nên, mỗi khi nhắc đến miền Trung người ta thường nặng nghĩa, nặng tình là vậy. Khi chúng tôi thực hiện chuyến từ thiện tại miền Trung mà cụ thể là 3 tỉnh: Hà Tĩnh, Quảng Bình và Quảng Trị. Đây là 3 tỉnh chịu thiệt hại nặng nề do lũ vừa qua.
Lòng chúng tôi có chút bâng khuâng khó tả, vẫn biết rằng đất nước mình vẫn còn nhiều lắm những vùng đất khó khăn. Xong, mỗi khi nhắc đến miền Trung, người ta lại thường dành cho những cảm tình ưu ái nhất. Có phải chăng, con người nơi đây vì chưa một lần được thiên nhiên ưu ái nên đã dành được nhiều sự cảm thông của đồng bào đến vậy. Ở đây có khi nắng đến cháy da, có khi lạnh đến cắt thịt, thiên nhiên chưa một lần chịu ôn hòa với con người, mà thể hiện rõ nhất là ở quê hương Hà Tĩnh này. Ở Hà Tĩnh, có tới 14 con sông lớn nhỏ và nhiều hồ nước; là tỉnh nằm trong khu vực nhiệt đới gió mùa nóng ẩm, mưa nhiều nên yếu tố bão, lụt là điều hiển nhiên. Nhưng điều ấn tượng với chúng tôi không hẳn là thời tiết. Còn một khía cạnh nữa làm chúng tôi phải lưu tâm ở mảnh đất này đó là yếu tố con người. Hà Tĩnh là nơi sản sinh ra nhiều danh nhân nổi tiếng như: danh y Hải Thượng Lãn Ông, đại thi hào Nguyễn Du, nhà thơ Huy Cận…, và những nhà cách mạng nổi tiếng như: Trần Phú, Hà Huy Tập…. Nói thế để thấy rằng, đây là mảnh đất có hào khí đến nhường nào.
Trở lại với chuyến đi từ thiện của chúng tôi, trong cái lạnh như cắt da, xẻ thịt, những cái mím chặt môi rồi run lên bần bật. Trong những bộ áo ấm cùng khăn choàng cổ, chúng tôi thấy vẫn còn đó, có những thân mình mỏng manh trong chiếc áo mưa cũ kĩ, trong bộ áo ấm đơn sơ. Cuộc sống vốn dĩ chẳng thể sẻ chia hết sự công bằng nhưng cũng vì thế mà chúng tôi thấy được những mảnh đời cần được vun đắp tình yêu thương.
Như trường hợp của bà Nguyễn Thị Tứ, 74 tuổi, ngụ tại xã Đức Hương, thuộc huyện Vũ Quang. Tuổi già là vậy, sức khỏe hao mòn, nhưng bà vẫn phải sống cảnh đời thui thủi một mình mà chống chọi với cơn giá rét. Bà chia sẻ: “ Mệ(bà) già rồi, sống một mình thôi, ôn(ông) mất cách đây cũng lâu rồi, mệ thuộc diện hộ nghèo nên được mọi người quan tâm. Hôm nay, nhận được món quà này, mệ rất vui mừng, phấn khởi”.
Trường hợp của bà Trần Thị Khang thì cũng éo le không kém, năm nay mệ đã 78 tuổi rồi; xong, vẫn phải sống cảnh neo đơn. Mệ nói, ngày xưa ông làm cách mạng, sau ngày giải phóng được nhà nước quan tâm; bây giờ ôn mất rồi, cuộc sống mệ khó khăn hơn. Mệ còn chia sẻ niềm vui khi nhận được phần quà từ chúng tôi trao tặng, trong mắt mệ như hiện lên niềm phấn khởi lạ thường. Có lẽ cái niềm vui chân thật nhất thường biểu hiện từ những điều bình dị nhất.
Hành trình của Đoàn chúng tôi xuyên suốt qua 6 địa phận thuộc tỉnh Hà Tĩnh. Mỗi nơi đều có những khó khăn riêng biệt. Có những địa điểm chúng tôi được phát quà cho bà con trong những hội trường của chính quyền sở tại, bà con và chúng tôi cũng bớt lạnh phần nào trong những ngày băng giá. Nhưng cũng có những địa điểm chúng tôi buộc lòng phải trao quà ngay giữa những khoảng đất trống tại địa phương vì hạ tầng cơ sở không cho phép.
Điển hình là tại thôn Tân Phú, chúng tôi phải vượt qua quãng đường đất đỏ mới đến được với bà con. Nhìn cảnh tượng bà con hồ hởi đẩy xe giúp chúng tôi vượt lên con dốc lớn mới thấy được tình nghĩa con người nơi đây cao lớn hơn con dốc kia biết nhường nào.
Hay, khi trao quà cho bà con ở thôn 12, xã Hương Lâm. Biết rằng đoàn chúng tôi không thể nào vượt qua được con suối với chiếc cầu váng bắt ngang, nên bà con đã ra đến tận cầu để chờ đón chúng tôi giữa trời mưa lạnh. Thấy được tình cảm ấy, thầy viện chủ đã không nén được xúc động và gửi lời cảm ơn cũng như những chia sẻ đối với bà con. Sau cùng, Thầy và Đoàn được bà con trong thôn gửi tặng một phần sắn(khoai mì) thơm bùi cùng với bịch muối đậu phộng. Nơi đây khó khăn là vậy, giao thông cách trở là vậy, nhưng tình người nơi đây chưa bao giờ cách trở với những người phương xa dù chỉ mới lần đầu đến thăm họ.
Kết thúc hành trình một ngày rong ruổi qua 6 địa điểm trao quà, thấy cảnh người thật hữu ái, cảnh vật lại hữu tình. Đoàn chúng tôi thật sự thấy ấm áp mặt dù cái thời tiết 15 độ C đang bao trùm lấy chúng tôi. Nếu như nói, quê hương miền Nam đặc trưng với những con sông hiền hòa, uốn lượn, chi chít. Thì có thể nói đặc thù của dải đất miền Trung là sự hùng vĩ của núi rừng trùng điệp, nơi vàng son, máu lửa của dãy Trường Sơn oai hùng một thời cách mạng.
Tạm biệt Hà Tĩnh - nơi “Đi mô rồi cũng nhớ về”
Nhân Trần