Đêm Khai pháp khóa An cư PL. 2563 tại tu viện Khánh An
Buổi khai pháp cũng trùng vào dịp ngày khánh tuế lần thứ 56 của Thầy viện chủ; quý thầy quý sư cô đến từ Thái Lan, Hà Nam và một số nơi cùng Tăng thân Tu viện Khánh An và hơn 100 Phật tử về dự.
Bên chén trà thơm, miếng bánh ngọt, ánh nến lung linh và nụ cười của những bông hoa tươi đẹp biểu hiện sự tôn kính của người đệ tử mừng Thầy, mừng chúng tăng bước vào khoá tĩnh cư.
Không gian được lấp đầy bằng năng lượng bình an, đâu đó những ánh mắt đong đầy yêu thương, những chia sẻ chân tình của quý thầy, quý sư cô cùng chư Phật tử và cả những giọng hát cúng dường được cất lên. Tất cả đều hòa điệu trong một tổng thể thương yêu và hiểu biết dưới mái nhà giáo pháp của đức Thế Tôn. Với bao giọt nước mắt, tiếng guitar hòa với lời ca của Phật tử Lâm Ánh Ngọc như lắng đọng cả trái tim. Dẫu rằng, món quà ý nghĩa nhất dâng lên thầy không chỉ là buổi tiệc thật vui nhộn hay bánh trái ngọt ngon, nó là biểu hiện của lòng thơm thảo, của công phu tu tập, hành trì đúng chánh Pháp. Giây phút hội ngộ vòng tròn, cùng có mặt bên Thầy, bên huynh đệ là cơ hội để chúng con thấy rõ... mình còn có nhau. Sau phím âm mộc mạc sâu lắng của tiếng đàn và những lời chúc nguyện, Thầy đã trao đến thân mẫu của người lãng hoa tươi đẹp nhất. Thầy cũng nói lời cảm ơn đến đại chúng trong niềm hoan hỉ, cùng với đó là bài pháp thoại đầu mùa an cư: “Hãy vững chãi như rừng cây”.
An cư là một pháp màu nhiệm mà Đức Phật đã chế định cho hàng đệ tử xuất gia. Chúng ta đang tiếp nối con đường mà chư Phật, chư tổ, các bậc thánh tăng, cao tăng, hiền tăng đã đi. Cứ mỗi năm có ba tháng mùa hạ, chư Tăng quay về một trú xứ để thúc liễm thân tâm, trau dồi phẩm hạnh, đạo đức của người tu. Một điều không phải tôn giáo nào cũng có, không phải tổ chức nào cũng làm được. Chúng ta thường hướng ngoại để làm nhiều điều mà ta gọi là “Phật sự”, trao dồi nhiều kiến thức mà gọi là “ Phật học”. Sẽ không phải là Phật sự sẽ không có kiến thức Phật học nếu thiếu Phật tâm. Đức Phật dạy phải quay về chính mình mà sôi rọi tâm thức thật sáng. Khi tâm sáng thì mọi việc đều sáng. Đó là lý do vì sao người tu phải quay về với chính mình, ở cùng một chốn. Nhờ quay về một chốn mà ta có được sức mạnh của Tăng thân, có thể khuyến tấn, nhắc nhở, nương nhau mà tu tập. Nhờ sống vậy mà ta được soi sáng bởi con mắt của Tăng. Như một khu rừng có nhiều cây nương nhau, khu rừng đó vững chãi trước gió bão, tạo nên vẻ đẹp cho núi rừng, thiêng nhiên không như cây mọc riêng lẻ, dễ dàng bị quật ngã trước gió bão của cuộc đời. Đó là sự khác biệt, đó là sức mạnh và năng lượng của Tăng thân, của công phu tu tập , trừ những đại thụ, cây cao bóng cả có sức sống vĩ đại trăm năm, nghìn năm. Còn những cây bật nhỏ, bật trung, thì cần phải nương nhau như một khu rừng mà chung sống. Tâm là nơi trú ngụ an toàn nhất trong nếp sống tu tập của mình. Sự tu tập vững chãi của tăng không chỉ là nơi nương tựa cho hàng đệ tử đầu tròn áo vuông mà còn là nơi nương tựa cho các hàng cư sĩ tại gia trong những lúc khốn khổ, những lúc muốn tháo gỡ và giải bày khó khăn. Khi một đoàn thể tăng tu tập được như vậy thì sẽ có hạnh phúc, bình an, và giúp tăng trưởng đạo lực. Trong phạm vi gia đình hay một đoàn thể, một tổ chức, cùng nương nhau, cùng làm việc với nhau, cùng thương yêu nhau, cùng sống hoà hợp nhau thì nguồn năng lượng hạnh phúc mỗi ngày thêm lớn và sự có mặt của mỗi người sẽ góp phần vào sự bình an cho gia đình, cho tổ chức và cho đoàn thể đó.
Trong cuộc sống, chúng ta không thể tránh được những sự va chạm, những sự ngộ nhận, những hiểu lầm làm tổn thương tình cảm, sức mẻ nghĩa đệ huynh. Nhờ sống hòa hợp, nhờ biết chia sẻ và thực hành giáo pháp, nên những con vi khuẩn tham sân si dễ bị tiêu diệt; từ đó những vết thương lòng dễ được chữa trị.
Cũng như cơ thể ta có những lúc lúc bị tổn thương bởi những vết trầy xước. Ta nhờ đến sự can thiệp của thuốc, nhưng tự thân của thuốc không làm vết thương của ta lành lặn. Nó chỉ là phương tiện, có tác dụng hỗ trợ, khử trừ những con vi khuẩn. Sự lành lặn ấy là nhờ vào sự màu nhiệm của cơ thể chúng ta, nó có khả năng tự làm lành vết thương. Đó là tổn thương về thân. Tổn thương về tâm cũng thế. Ai trong chúng ta cũng có những con vi khuẩn của sự sân hận, bực bội, cáu có. Chúng ta càng nuôi dưỡng thì vết thương càng lớn, càng nuôi dưỡng thì những vi khuẩn đó càng mạnh dần, vết cắt ấy càng thêm sâu. Hãy lấy giáo pháp để trừ khử những con vi khuẩn. Cũng thế, tâm ta cũng có khả năng tự làm lành. Con người có một năng lượng tâm rất lớn, có được sự bao dung rất lớn. Tâm càng vị kỷ, càng hẹp hòi, nhỏ nhặt, người đó càng phiền não và khổ đau. Tâm càng bao dung, rộng lớn, người đó càng hạnh phúc, bình an nhiều. Mọi người hãy thực tập cho tâm chúng ta rộng mở với những chất liệu của từ, của bi, của hỷ và của xả. Dùng giáo pháp để thử trừ những con vi khuẩn của sân hận, si mê. Rồi tâm thanh tịnh của chúng ta sẽ tự liền lạc và hàn gắn những vết thương để chấp nối tình thương yêu giữa con người với con người. Hãy thực tập cho tốt, đến một lúc nào đó ta sẽ thương được những người ghét mình và cảm thấy dễ chịu với những người gây khổ cho mình. Kể cả một ông thầy tu, cũng sẽ có những khó khăn của ông thầy tu. Tu ít thì có khó khăn ít, tu cao thì có khó khăn nhiều . Một trong những khó khăn thách thức nhất đó chính là phép thử của những người con, những người đệ tử của mình mà mình chính là người phải giải bài toán đó từ những người đệ tử, những người con. Nếu như chúng ta không chuẩn bị sẵn một đạo lực, một tình thương ngay trong trái tim của mình thì ta sẽ khó chấp nhận được.
Hãy mở rộng trái tim của mình ra, chấp nhận những cái thuận cũng như cái nghịch, chấp nhận những cái dễ cũng như cái khó.
Cuối cùng thầy nhắn gửi đến đại chúng, không có một ngày đặc biệt, ngày nào cũng là ngày đẹp và ý nghĩa nếu chúng ta biết trân quý từng khoảnh khắc trôi qua. Sống trọn vẹn từng giờ, từng phút, từng giây thì ngày ấy có giá trị. Một lối sống hời hợt, ngày ấy trở nên vô nghĩa, chúng ta là kẻ thiệt thòi. Hôm nay ta sống trọn vẹn thì khi chết ta cũng chết trọn vẹn.
Tất cả dù xa dù gần, dù quen dù lạ cũng đã có mặt với nhau, cầu nguyện cho tất cả mãi là quyến thuộc bồ đề để cùng đi trên con đường của Đức Phật.
Trung Pháp, Tâm Minh Tuệ
Một số hình ảnh ghi nhận: