Hoa đăng nguyện cầu đêm Vesak 2019 tại Tu viện Khánh An
Sau khi niêm hương, lễ Phật và thiền tọa tĩnh tâm 20 phút dưới tòa sen của Đức Thế Tôn, toàn thể quý Phật tử đã được Thầy Viện chủ nói về ý nghĩa của hoa đăng, cùng những lời đạo từ khuyến tấn mọi người tu tập tinh tấn hơn. Thầy nói rằng hoa đăng có nghĩa là đèn hoa. Lễ hội thả hoa đăng là lễ hội thắp đèn được trang trí bằng những chiếc đèn hoa. Hoa đăng được thắp sáng nhằm mục đích tôn vinh những giá trị tinh thần, giá trị tâm linh và văn hóa của người Việt Nam vào những ngày lễ lớn.
Hoa là biểu tượng cho cái đẹp, cho hương thơm luôn lan tỏa. Cái đẹp là cái mà thể hiện phẩm chất, giới hạnh của mỗi con người. Cái đẹp chân thành nhất chính không do trang trí, mà là cái đẹp tự tâm, là đóa hoa tinh khiết trong tâm. Thuận theo tự nhiên hoa nở rồi tàn, hương thơm rồi cũng sẽ bị thời gian làm phai nhòa theo tháng năm, chỉ có cái thơm, cái đẹp của “hoa tâm” sẽ sáng mãi không bị chi phối bởi thế giới bên ngoài, đó là sự thơm tho của phẩm hạnh, của giới đức, là cái đẹp, cái thơm từ chính trong nội tâm lan tỏa đến thế giới xung quanh. Đăng nghĩa là đèn, là ánh sáng, ánh sáng ấy rọi chiếu đến vô lượng vô biên nơi tăm tối, là ánh sáng rọi soi con đường đi, ánh sáng giúp ta tìm lại những gì đã mất
Là đệ tử Phật, là người tiếp nối mạng mạch Phật pháp, chúng ta có trách nhiệm truyền trao ánh sáng ấy đến cõi đời không những thế hệ này mà muôn ngàn đời sau ánh sáng ấy vẫn mãi vượt qua biên giới quốc độ để soi rọi khắp nơi.
Ánh sáng vật lý chỉ là ánh tương đối, là biểu tượng ánh sáng của thế gian. Ánh sáng nội tâm mới sáng mãi vượt thời gian. Khi quay về tự tâm để quán chiếu thì ánh sáng tỏa ra từ bên trong là ánh sáng bền bỉ, từ đó mắt, tai, mũi, lưỡi, thân sẽ tỏa sáng. Tâm sáng thì ta sẽ có cái nhìn sáng. Từ đó phân biệt được đúng – sai, tốt – xấu, một cái nhìn của tuệ giác và từ bi, từ đó con người sẽ có hành động đúng đắn, xã hội sẽ an ổn, không còn xảy ra những chuyện đáng buồn nữa.
Hồi tưởng về quá khứ gần 27 thế kỉ trước, Đức Thích Ca Mâu Ni, là một nhân vật lịch sử thấy được bốn tướng vô thường mà tìm đường cứu mình, cứu người, là một bậc toàn giác. Ngày nay, chúng sanh chưa đủ đạo hạnh để soi rọi tự tánh nên nhờ tượng Phật để quay về với tự tâm mình. Phật không nơi nào xa lạ mà chính là tự thân, tự tánh chúng ta. Trong mỗi con người đều có một hạt giống tuệ giác có thể nuôi dưỡng thành cội Bồ đề. Bồ đề chính là ở ngay tâm mình, không ở đâu xa. Tâm có hiểu biết tức là có giác, là tính Bồ đề sẵn trong đó. Tâm Bồ đề, không có phân biệt nam nữ, già trẻ, lớn nhỏ, cũng không phân biệt chủng tộc, màu da. Phát tâm Bồ đề là phát triển lẽ thật, là chân lý bình đẳng với tất cả. Phát triển lý đó thì sống gần nhau hơn, phá tan mọi ranh giới của mình và người. Khi tình thương rộng lớn thì cuộc đời vui đẹp, sung sướng hơn.
Cốt lõi tu hành là làm sáng tâm của chính mình. Tự tánh thanh tịnh vẫn tồn tại trong tâm chỉ cần vén đám mây vô minh khi ấy tâm thức sẽ hiển hiện nơi ta và thời khắc ấy, ta với Phật sẽ không còn là sự sai biệt nữa. Trang nghiêm tự tánh bằng phẩm hạnh giới đức thì đó chính là cách cúng dường đến Đức Phật cao quý nhất. Thầy khuyên đại chúng hãy làm sáng tự tâm, tự tánh, trang điểm Đức Phật tự tánh của chính mình bằng phẩm chất, bằng giới hạnh, bằng oai nghi thì lúc nào Phật cũng có mặt cho ta. Mỗi Phật tử nên quán chiếu về ngày Đức Phật ra đời để làm sao thấy được Đức Thế Tôn, thấy được bản lai diện mục của Phật mà tinh chuyên tu tập để mỗi ngày trôi qua đều là ngày Phật đản sanh, mỗi phút giây ta đều chạm được những lời dạy minh triết trong giáo lý của Đức Phật, khoác lên cái tuệ giác sinh động của Ngài, luôn an lành, sống hoan hỷ trong giáo lý lục hòa của Đức Như Lai.
Kết thúc thời pháp, chư tăng và hàng Phật tử cùng nhau dâng các đóa hoa đăng lên lễ đài Phật đản phía tiền sảnh tu viện
Trung Pháp, Ngọc Ánh
Một số hình ảnh trong buổi lễ: