Chương trình "Thư gửi người thân"
Lá thư thứ nhất:
Con viết thư này gửi đến tất cả quý Thầy!!
Đây là tim, gan, ruột, tình cảm, tất cả con bỏ trong này. Nhiều lần muốn đánh máy gửi thầy (tại chữ con xấu quá, con ít viết lắm) nhưng chuyện này chuyện kia lại thôi. Nay có dịp này quý hóa quá. (Thầy ráng đọc)
●Tóm tắt nội dung:
I) Cái nhìn đầu tiên
II) Thực tập, chuyển hóa
III) Mong, cầu
●Bài viết:
I) Cái nhìn đầu tiên:
- Con sống ngoài đời, xem phim, nghe nhạc vv... gặp gỡ nhiều người, con chưa bao giờ thần tượng ai, ca sĩ diễn viên này kia. Cùng trang lứa với mình mà mấy đứa nó viết nhật ký, cứ dán hình ca sĩ, diễn viên, rồi dán khắp phòng. Con thấy làm gì đến mức như vậy, chẳng hiểu được. Xong, ngày con tham gia Hội trại “Đã có đường đi rồi”, về nhà một cái con chỉ muốn rửa hình quý Thầy, quý Cô ra mà treo khắp nhà, giờ con mới có cảm giác thần tượng là gì!! Không hiểu nổi mình luôn, thay đổi quá.
- Chưa hết đâu, con về mà con nhớ khủng khiếp. Từ đó con đi những khóa tu, để tìm lại giây phút đó.
II) Thực tập- chuyển hóa:
- Thực sự nói ra thì nó cũng hơi màu nhiệm quá, nó hơi khó tin. Nhưng đây là sự thật. Đúng như tên gọi của nó “Có đường đi rồi”. Quý Thầy, quý Cô đã làm cái gì đó, có nhiều suy nghĩ trước giờ con không nghĩ được như vậy đâu. Khi về, đầu óc con như nhẹ nhỏm hẳn, kiểu như lúc trước toàn cây hoang cỏ dại; còn bây giờ, cây cỏ đã thắm hoa tươi, tim con đã tràn đầy hạt, tim con đã tràn đầy hạt giống hạnh phúc.
- Con về, con thực tập cho bản thân.
- Con về, con kể hết cho tất cả người thân, anh chị em, bạn bè, kể hết...
- Hạnh phúc lắm Thầy ạ. Con kể xong mà ai cũng muốn đi vào chùa hết là Thầy hiểu rồi.
- Lúc con đi, con đi một mình, vào đó con lên phát biểu rồi khóc te tua. Vậy mà lúc về lại vui đến lạ.
- Lúc đi, khi đó cuộc sống nó bế tắc bao nhiêu (thiệt là lễ không đi chơi mà đi chùa là phải có vấn đề như thế nào mới đi, nếu ngoài kia vui vẻ thì đã không đi chùa làm gì rồi). Vậy mà lúc đi về người nhẹ tênh, kiểu như trên thiên đàng rớt xuống.
- Rồi tự nhiên mình nhận ra những vấn đề xung quanh mình phải giải quyết như thế nào, công việc, gia đình, mọi thứ và tâm phải thật yên tĩnh đã. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó.
- Hồi thời cấp ba, thời sinh viên buồn là nhậu với mấy nhỏ bạn trong phòng. Lớn lên đi làm rồi, buồn là khóc, buồn là shopping tiêu hết tiền. Giờ thì không có nữa, buồn là ngồi thở thế thôi, chẳng phải đi đâu, chẳng phải làm gì cả. Thế mà hết buồn mới hay lạ, cứ thế cho đến tận bây giờ.
- Điều cuối cùng con thấy quá hay, mà con đang cố gắng thực tập như lời Thầy dạy là “Tập nhìn mà không phán xét”. Sao hay vậy Thầy. Mình quen rồi, mọi người cũng thế, nhìn cái gì, con gì, sự việc gì, nhìn ai cũng khen này, cũng chê này, cũng bình luận này kia, phán xét các kiểu. Đó là một thói quen của toàn cái xã hội này, trong chính mỗi chúng ta. Con cũng vậy, con cũng quen rồi. Và con đang cố gắng thay đổi, con cũng khuyên mẹ con cùng thay đổi nữa!
- Tất cả những người con quen, nhất là những người con yêu thương, ai con cũng tha thiết muốn dẫn họ về đây, đơn giản là giúp họ thay đổi và sống hạnh phúc hơn, vì cuộc đời này ngắn lắm.
III) Mong- cầu:
- Con chỉ tha thiết cầu xin, con biết quý Thầy vất cả nhường nào để xây dựng một khóa tu, nhưng chúng con rất cần Thầy ạ. Mọi người sống ở ngoài đủ ăn, đủ mặc nhưng đói khát tâm hồn lắm! Đói đến chết cũng có, nên Thầy cố gắng cứu chúng con nhé.
- Thầy ơi! Đủ duyên lành, đôi khi một khóa tu nó thay đổi cả một đời người đó Thầy.
- Vào những ngày lễ, Tết được nghỉ hai ba hôm (tham dự khoá tu mà lâu như vậy thì thích lắm).
- Nói thì còn nhiều nữa, mà con ghi nhiều Thầy đọc cũng mệt.
Con chào Thầy!
Trần Thị Ngọc Trâm