Ánh Vàng Đêm Thu
Hiên ngoài làn gió thoảng
Bên thềm lá vàng bay
Thu về em vằng vặc
Nép mình trong khóm mây.
Lóng lánh mặt hồ diệu mát
Nhẹ nhàng sương khói mong manh
Ánh rằm ai vẽ nên tranh
Cho mây lãng đãng cho nhành trúc lay
Em về sáng thế gian này
Nước trong em hiện đong đầy cõi linh.
Tiếng thu khẽ gọi bình minh
Em về lại chốn xưa nghìn năm sau.
Khép lại duyên đời "khuôn trăng đầy đặn. . ."
Em mỉm miệng cười "Phật diện du như . . . "
Nửa vầng ẩn chốn sương mù
Nửa vầng vằng vặc dưới thu lặng lờ
Dáng em khi tỏ khi mờ
Không là hôm trước không ngờ hôm nay
Là quá, là hiện, vị lai
Là em sau trước là ai chung lòng
Mai kia đi hết đường trần
Bừng con mắt thấy kim thân tuyệt vời
Như Lai diệu tướng trên đời
Nhứt luân minh nguyệt sáng ngời thế gian.
Trí Chơn