Cảm niệm MỘT CHUYẾN ĐI VỀ…
"Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng,
Để làm gì em biết không?, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi…"
Câu hát mà tôi vẫn thường nghe, câu hát mà tôi vẫn thường hát, hôm nay sao bỗng dưng hay và đẹp đến nao lòng. Những ngày qua là những trải nghiệm đáng quý trong đời, những bài học sống động về cuộc đời, về phước báu, về thiện hữu tri thức, về nếp sống tỉnh thức giữa đời thường, về câu nói “Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”. . . Sự thế rồi sẽ đổi thay, tâm tôi rồi cũng có thể đổi thay nhưng ý nguyện này tôi nguyền không thay đổi, hãy sống cho chính mình và cho chúng sinh, hơi thở là quý giá, mạng người là quý giá, tất cả những đến đi trong đời là đại nhân duyên, thế nên “Tôi ơi, hãy yêu lấy và trân quý lấy cuộc đời này!”
Ngày hôm qua, tôi loay hoay đi tìm câu hỏi, tôi là ai trong cuộc đời này, tôi đến đây để làm gì, hạnh phúc của tôi giờ đang ở đâu? Những câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu, tôi sống, tôi làm việc trong mớ hổn mang…
Ngày hôm qua, trong lang thang trong tháng ngày nặng trịch, tìm về nguồn cội của tâm hồn, mái già lam nằm yên bên hàng cây, bóng nước. Phước duyên gặp được Thầy Viện chủ, những giọt nước mắt tủi buồn đã rơi… “Bạch Thầy, con đã mỏi, tâm con đầy bất an…”. Ánh mắt từ bi, lời nói nhẹ nhàng, dứt khoát đầy bao dung, Thầy đã giúp tôi xoa dịu tâm hồn, cốc chè sen xanh mát, thơm lựng tưới mát tâm hồn tôi, Thầy chuyển cho tôi bài pháp “Tâm thông, vạn sự thông” – kim chỉ nam để tôi tiến bước những tháng ngày…
Ngày hôm qua, tôi tập tành lắng lòng, nhìn hơi thở. Tôi ăn cơm, uống nước, chạy xe đi làm, này là cảnh vật chung quanh tôi, này là nụ cười hiền của cô bán xôi, này là quệt mồ hôi của anh bán bún… Cuộc sống của tôi, hơi thở của tôi…
Ngày hôm qua, tôi vẫn nghĩ những điều tôi đang có là rất bình thường, quá đỗi bình thường. Mặc dù tôi đã từng đến với những mảnh đời bất hạnh, những đứa trẻ khi mở mắt chào đời đã mang thân phận “mồ côi”, những đứa trẻ lớn lên cùng bao dị tất trong vòng tay của quí Thầy, quí Sư cô hay các tổ chức xã hội. Tôi đã thấy hàng trăm em bé phải vật vã trong các cơn đau xạ trị, hóa trị khi điều trị ung thư. Tôi đã nắm tay, ôm chầm lấy những cô, những chú thút thít khóc khi nhận được gói quần áo, gạo dầu từ những thành viên trong nhóm thiện nguyện của chúng tôi… nhưng tất cả những điều ấy dường như chưa đủ để tôi thực sự biết rằng tôi đang hạnh phúc. Tôi cho đi như một lẽ thường của cuộc sống, tôi nghĩ giản đơn như câu “lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát” của ông bà. Tôi cho đi như một sự tri ân cuộc đời vì trước đây tôi đã là một trong những đứa bé ở vùng ngập lụt, sống trong sự yêu thương, đùm bọc của bao người.
Và rồi, ngày hôm nay, tôi theo chân Thầy cùng anh, chị đoàn từ thiện Tu viện Khánh An đến trao quà cho những bà con nghèo, bệnh phong và khiếm thị ở Gia Lai – một tỉnh Tây Nguyên đầy nắng gió. Ba ngày, chúng tôi ăn ngủ trên xe, rong ruổi khắp các nẻo đường chông chênh miền núi, bà con nông dân khó nghèo, thôn làng dân tộc xa xôi, tất cả quần tụ lại. Những manh áo cũ sờn, chắp vá, những chiếc nón chỉ còn che được nửa đầu, đôi bàn tay đen sạm, gân guốc, khuôn mặt nhăn dúm, cong vênh, nụ cười hiền nhưng chỉ mở ra chừng một nửa… “Người dân tộc ở đây hiền lành và e thẹn lắm cô ạ, họ không hồ hởi cười chào như ở miền xuôi, cô đừng phiền nhé”, lời giải thích của chị dẫn đoàn khiến tôi cảm thương. Tôi giơ tay máy định ghi lại hình ảnh trong veo - đôi mắt của bé thơ chừng ba, bốn tuổi, nhưng em vội quay đi… tôi đến bên cười chào, nhẹ nhàng vuốt mái tóc em rồi từ từ cưng nựng, em cho tôi được ghi lại ánh mắt thiên thần của mình rồi cười nhẹ, bỗng dưng tôi thấy lòng mình thật ấm!...
Ngày hôm nay, ở đằng xa kia, các cô, các bác, các anh, chị trong nhóm hơn 40 người, lưng áo ướt đẫm, chia thành nhiều tốp nhỏ, đang chuyền tay nhau từng chai dầu ăn, gói đường, hộp bánh… hàng trăm phần quà tươm tất mau chóng được đưa lên, xếp thành hai dãy, bà con tiếp nối nhau thành hai hàng dọc lần lượt tiếp nối nhận quà, miệng cười hạnh phúc, những âm giọng của núi rừng vang lên, hỏi han, chào mừng, thăm hỏi… người Kinh như tôi có cố thế nào cũng không hiểu được. Dù vậy, ánh mắt yêu thương, nụ cười đôn hậu đủ để chúng tôi cảm nhận được niềm an vui, hạnh phúc đang dâng tràn… trong nhau.
Ngày hôm nay - ba ngày, chúng tôi đã đi qua 05 địa danh làng/xã/huyện của vùng đất Gia Lai, mỗi điểm dừng chân là hàng trăm phần quà được cả đoàn chung tay chuẩn bị, trao tặng đến bà con. Điểm này 400 phần, điểm tiếp theo 400 phần, rồi 200 phần, rồi 50 phần, rồi 400 phần, rồi… bao nhiêu phần tôi không nhớ nổi, chỉ biết đã mang yêu thương đến với rất nhiều người và lưng đã đau, chân đã mỏi, cánh tay như sắp rụng rời nhưng sao trong lòng an yên đến lạ.
Ngày hôm nay, ngày của bao câu chuyện thân tình được chia sẻ, ngày tôi được nghe về tấm gương nổ lực tạo dựng sự nghiệp cho đời mình, và rồi trên những thành công ấy thì sự san sẻ, yêu thương và bao dung những mảnh đời khốn khó đã được đong đầy. Ngày hôm nay, tôi được nghe về những cảm nghiệm tình thương Thầy Tổ đã luôn soi đường cho bao người đang tìm lối như tôi. Ngày hôm nay, tôi được nghe bài pháp ngắn về những đại phước đức của đời người, tôi được thấy những nhân duyên, phước báo, nghiệp quả mà ngày xưa tôi vẫn thường tụng niệm trong các bài kinh, giờ thực tại như một tấm gương trong suốt chiếu hồi – trong Tăng đoàn, trong cô bác anh chị, trong bà con dân tộc khó nghèo và cả trong tôi. Tôi chợt biết câu kệ “Con đang có mặt trong tất cả và tất cả đang có mặt trong con”.
Ngày hôm nay, ngày cuối cùng của chuyến đi. Nhìn quanh tôi, các cô chú, anh chị vẫn xông xáo, tươi vui lạ thường, chừng như không một ai mệt mỏi. Chị An Nghiêm vẫn thế, xốc vác, ngược xuôi sắp xếp “anh em” thành hai “dây chuyền”, cô chú An Hồng, tuổi đã về hưu nhưng vô cùng khỏe, tuổi “nửa hưu” như tôi đã cảm thấy rã rời cả người nhưng cô chú vẫn vậy, mỉm cười và làm việc. Đằng kia là Bác “Chị cả” đã gần 80 nhưng vẫn đứng sắp xếp lại đống chăn mền cho gọn để chúng tôi thuận tiện trao cho mọi người, em Giác Tâm Anh, chị Hoa Trí (chị Khanh), anh Khánh Toàn, chị Diệu Vân (CH. Séc) chị An Thuận, chị An Tuyền, anh chị Tuấn - Thuỷ và rất rất nhiều cô bác anh chị khác mà tôi chưa kịp biết tên, tất cả như những người lính chì, làm việc, làm việc và… tươi vui. Đã hơn 6g chiều, tổng cộng hơn 1.500 phần quà được trao tặng đến bà con của 05 làng/xã/huyện nghèo của Gia Lai – những địa danh tôi không sao nhớ được. Chúng tôi lên xe, bắt đầu quay về thành phố.
Ngày hôm nay, cảnh vật chung quanh đang chìm dần vào bóng tối, ngồi đây tôi quán niệm hơi thở của mình, lần đầu tiên trong đời tôi biết tôi đang thở, tôi biết tôi thở để làm gì, tôi biết tôi đang an tĩnh, tôi biết tôi đang bình lặng và niềm an tĩnh, bình lặng này cũng nhờ những đại phước đức, nhân duyên từ Thầy, từ Tăng đoàn, từ cô chú anh chị trong màu áo nâu thiện nguyện, từ bà con cô bác nghèo khó khắp các lãng, xã tại Gia Lai, từ cỏ cây, từ núi đồi, từ thác nước cao, từ cơn mưa nặng hạt, từ vạn vật thiêng liêng đã mang đến cho tôi giây phút này!
Ngày hôm nay, tôi chợt nhận ra những hoạt động thiện nguyện xưa kia là những nhân duyên lớn… giữa cuộc đời!
Ngày mai, một ngày thật xa của hiện tại, tôi không thể biết được điều gì sẽ đến với tôi nhưng với giây phút nhiệm mầu này, tôi nguyện tôi sẽ sống cho chính mình và cho cả chúng sinh cũng chỉ đơn giản vì như nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã nói:
“Sống trong đời sống, cần có một tấm lòng,
Để làm gì em biết không! Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi!...
Cát Anh - Diệu Trang