Chỉ đơn giản là bình yên và vui vẻ.
Bạn có biết bên dưới lớp vỏ cứng của bất kỳ ai, thì đều có một con người luôn muốn được yêu thương và tôn trọng.
Bạn có biết tất cả những người mà mình gặp đều xứng đáng được chào bằng một nụ cười. Và nụ cười cũng là một cách chẳng tốn kém gì để khiến khuôn mặt bạn xinh hơn ngay lập tức.
Tất cả những điều tuyệt diệu sẽ xảy ra khi bạn cười giúp hệ hô hấp hoạt động tốt và gia tăng lượng ô-xy co máu, tăng miễn dịch, giúp giảm stress v.v…. Khi cười, tự nhiên chúng ta thấy hy vọng và lạc quan hơn. Khi cười, chúng ta tuyên bố với bản thân – và với đời – “Tôi không có đau khổ”. Tiếng cười giúp chúng ta vượt qua nỗi đau và thất vọng.
Nụ cười không tốn kém mà đem lại rất nhiều thứ. Nụ cười không chỉ làm giàu người nhận mà cả người cho. Nụ cười xuất hiện trong nháy mắt nhưng có thể để lại dấu ấn suốt đời. Nụ cười đem lại hạnh phúc trong gia đình, mang lại cảm hứng, thiện chí trong công việc và làm ấm áp thêm tình bạn. Nụ cười là chốn nghỉ ngơi cho người mệt mỏi, là ánh sáng ban mai cho người nản chí, là tia nắng mặt trời cho người buồn tủi, là thuốc giải độc tốt nhất cho những hoài nghi, lo lắng và sợ hãi. Nụ cười không thể mua, xin, vay mượn hay cướp đoạt, bởi vì nó chỉ có giá trị khi con người chân thành trao tặng cho nhau.
Khi chúng ta thôi cầu toàn!
Khi chúng ta thôi cầu toàn, chúng ta biết tự cười mình – nhờ vậy chúng ta cười thường xuyên hơn. Ngay bây giờ, bạn hãy cười lên đi!
Thật vậy, về chùa, con thấy mọi người cười rất nhiều, từ các thầy, các sư cô đến các bạn thiền sinh, ai cũng cười rất tươi. Có lẽ ai ai cũng đã biết được lợi ích của việc cười rồi hay sao í!
Những ngày được về dự hội trại – khóa tu ở chùa Tây Thiên với các bạn thiền sinh là quãng thời gian quý báu đối với con, giúp con chiêm nghiệm được rất nhiều điều về cuộc sống
Con sẽ cười nhiều lên một chút với bạn bè, người thân, với những người mỉm cười với con, và cả những người con tình cờ gặp mặt, dù chẳng thân nhiều. Nở nụ cười với người đang hạnh phúc để sẻ chia niềm vui cùng họ, và để thấy lòng con hạnh phúc hơn.
Con sẽ mở rộng lòng thêm một chút, mạnh dạn bày tỏ tình cảm với mọi người, và đón nhận những tình cảm họ dành cho ta, để biết "cảm giác bình thường tuyệt vời" của tình yêu thương, để sống chan hòa và cởi mở.
Quan tâm đến mọi người hơn một chút để nhận ra rằng, cuộc sống xung quanh đang trôi đi nhanh lắm, phải nắm chặt lấy những hình ảnh thân thương, những tình cảm tốt đẹp, những khoảnh khắc muôn màu, để ngày mai, con vẫn còn một ký ức, để nhớ về.
"Ai nói gì thì mình cứ nghe, nghe sâu hiểu thấu thì thương nhiều…."
Con sẽ học tập trí tuệ của đức Phật, phân biệt rõ nguyên khởi của phiền não, phải đối diện nó, xử lý nó & buông bỏ nó.
Thú thật, sự hiểu Phật pháp của con thật chưa nhiều, nhưng khi về nơi đây, được tiếp xúc với các bạn sinh viên đầy nhiệt huyết, được gặp gỡ và trò chuyện với các thầy, sư cô con thấy cuộc sống trở nên an bình, nhẹ nhàng mà đằm thắm. Con nhận được ở đây là tình người, con thấy vui hơn, thấy cuộc sống trở nên đáng mến hơn sự vốn có của nó.
Các thầy, sư cô tận tình hết sức, chăm lo cho chúng con từng tí một, thường xuyên hỏi thăm từng cái nhỏ nhỏ như là: con ăn cơm chưa? ..... Chúng con thấy yêu quý các thầy, sư cô đến lạ.
Về đây, chúng con được vui chơi, được tu tập có giờ giấc. Buổi sáng thức dậy từ rất sớm, từ 4h sáng. Thức dậy sớm hơn mọi ngày để con thấy rằng ngày hôm đó thật đẹp. Những thanh âm trong trẻo của ngày mới trong tình trạng mắt nhắm mắt mở nghe thật vui tai, chẳng giống tiếng còi xe ồn ào náo nhiệt ngày con ở phố thị.
Buổi trưa đi ngủ còn có các thầy “Ngồi bất động giữa cái nóng như thiêu như đốt” để ru cho các thiền sinh. Mỗi lần con thức giấc giữa chừng mở mắt ra nhìn mà cảm kích vô cùng.
Buổi tối còn được chăm sóc đến việc móc màn cho đi ngủ kẻo sợ muỗi, bật quạt kẻo sợ nóng nữa!
Và rồi con đi ngủ, chỉ chốc lát thôi con đã chìm sâu giấc ngủ và liên tưởng đến ngày mai. Ngày mai ấy, cái ngày mai của con, mặt trời sẽ mọc, con người vẫn sẽ thở, chó sẽ vẫn sủa và heo vẫn ăn nhiều.
Về chùa, con thấy lòng con thanh thản hơn, được vui từng bừng, được cười thoải mái trong đêm diễn văn nghệ, nhưng khi xem kịch con chả rớt nổi giọt nước mắt nào cả. Và lúc đó con mỉm cười, sao mà yêu các bạn đến thế, con mỉm cười vì nhận ra rằng mình còn may mắn hơn những số phận trong màn kịch kia. Tự dưng con thương mến mọi người đến lạ!
Cái mà con học được từ những bi kịch đó là từ nay con sẽ không cãi vã với những người bên cạnh mình chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt nữa, con sẽ ngắm họ nhiều hơn, cảm thấy biết ơn họ nhiều hơn. Vì con sợ sẽ lãng quên họ, sợ họ sẽ ra đi trước, bỏ lại con đơn độc trong cuộc sống này. Con vẫn quan tâm đến việc mai thức dậy phải làm gì, nhưng không phải là mục tiêu, đó là sự tự trải, để tận dụng thời gian ít ỏi, cảm thụ nốt cuộc sống này.
Con sẽ học cách yêu thương cuộc sống với bản chất “nhiều vấn đề” và“không hoàn hảo” của nó!
Để thấy rằng cuộc sống thì thật đẹp, thế giới thì thật bao la và lòng người thì đầy tình thương mến.
Con cũng đã ngẫm ra rằng: Trong cuộc đời dài rộng, thênh thang, mênh mông nhưng kiếp người thì vô cùng ngắn. Ngoài tình yêu trai gái ra còn có vô vàn thứ tình cảm thiêng liêng khác nữa. Nếu giữ cho tình yêu nam nữ luôn luôn rực lửa, thì cũng đừng khiến cho tình cảm gia đình và quan trọng nhất là tình người trở nên rẻ rúm.
Thế nên chúng con cần chú trọng học cách yêu thương ông bà cha mẹ, học cách quan tâm lo lắng cho những người gần gũi ở xung quanh.
Trên đời này, chả có ai là không yêu thương cha mẹ của mình. Chỉ là tình yêu đó, nhiều khi bị giấu kín bởi những ngại ngần tới mức dần dần người ta thấy xấu hổ khi thể hiện. Vượt qua trở ngại đó đúng là không đơn giản. "Nhiệm vụ" quan sát để chăm sóc mẹ luôn là phúc phần dành tặng các con. À mà ko, đó không phải là trách nhiệm hay nghĩa vụ, đó là món quà vô giá mà cuộc đời ban tặng, tại sao nhiều lúc chúng con lại dễ dãi bỏ qua?
Ở cái tuổi của con, chưa phải ba mươi để chín chắn, già nua, nhưng cũng không còn hai mươi để trẻ trung, vô tư lự.
Hôm nay con ngồi đây, là một buổi tối khá mát mẻ sau một cơn mưa chiều hiếm hoi của Sài Gòn dạo này, lòng con nhẹ nhàng đến lạ, rồi phút chốc tuôn trào những hình ảnh của quá khứ. Con nhớ ba con, mẹ con, con nhớ anh chị em của con. Sau một ngày làm việc tới 7h tối, chân tay con rã rời, 2 mắt nặng trĩu buồn ngủ, hình như hôm nay con chả hít được chút khí H2O nào hết trơn. Con không ngủ được, cũng chẳng biết nên làm gì, con bật dậy ngồi gõ lóc cóc vài dòng chia sẻ.
Tự dưng tâm trạng lặng lẽ ùa về, buồn bã có, hạnh phúc có. . .
SG 06/05/2016
Võ Minh Thảo - Huệ Định Quý (gia đình TRỞ VỀ)