CÒN CHÚT GÌ ĐỂ NHỚ
Con vẫn còn nhớ như in lịch trình thời khóa tham gia Hội trại “ Đã có đường đi rồi”. Ngồi ngắm các hình ảnh vui chơi, thiền tập, thiền ca của các bạn đồng tu, coi đi coi lại các clip văn nghệ mà vẫn không thấy chán. Đặc biệt là vở kịch “Mẹ ơi! Con sai rồi” vô cùng ý nghĩa, làm con rơi nước mắt mỗi lần xem lại. Chỉ cần làm vậy thôi thì những ký ức trong con lại ùa về, những ngày tháng tu tập cùng mọi người, đặc biệt là cùng với gia đình An Trú vẫn còn in đậm trong tâm trí con những ấn tượng khó phai mờ.
Con ấn tượng với lối kiến trúc chùa Tây Thiên. Đã tham quan nhiều chùa nhưng chưa bao giờ con thấy một ngôi chùa nào đẹp lạ lùng đến thế. Chùa tọa lạc trên một khu đất rộng được bao quanhnhững hàng hoa giấy đủ màu sắc, tạo thành hàng rào vững chắc như để bảo vệ chùa. Không những thế, các tượng Phật và 18 vị La Hán ngồi vững chãi, uy nghi trước chánh điện, cảm giác có gì đó thiêng liêng, tôn kính. Mỗi lần ngồi thiền tập hay tập hợp để các thầy phổ biến các chương trình Hội trại, con luôn cảm thấy an toàn, thân tâm an lạc, cảm tưởng Phật và các vị La hán đang bao bọc, che chở cho tất cả chúng con
Tham gia hội trại không chỉ để được vui chơi, giải trí mà điều quan trọng hơn là tìm lại sự thanh tịnh trong tâm hồn thông qua học giáo pháp, và thực tập thiền được quí thầy, cô hướng dẫn. Sau Hội trại con đã có thể tự thực tập ngồi thiền cho chính bản thân mình. Trước đây, mặc dù con đã được dịp được ngồi thiền trên biển khi tham gia câu lạc bộ Nhân sinh hay khóa tu mùa hè ở chùa Hoằng Pháp, con vẫn rất ấn tượng với phương pháp thiền ở đây. “Thở vào tâm tĩnh lặng, Thở ra miệng mỉm cười”. Đó là câu mà con đã dùng mỗi khi ngồi thiền trong và ngoài sân trước chánh điện. Chúng con còn được tập những bài thiền ca, những bài hát thật sâu sắc được sư cô dạy bằng cả lòng nhiệt huyết. Trước mỗi giờ pháp đàm, tụng kinh, sư cô lại dạy cho chúng con những bài thiền ca thật hay, ý nghĩa. Mỗi lần buồn ngủ hay ham chơi, nghe tiếng sư hát là bọn con không ai bảo ai cầm vội cuốn tập chạy thẳng về chánh điện để sinh hoạt cùng mọi người. Mỗi đứa cầm một cuốn, vừa nghe sư cô dạy vừa lầm nhẩm hát theo, vừa thực hiện những động tác minh họa thật ngộ nghĩnh nữa chứ. Hát xong, chúng con tự tặng cho nhau những hoa tay bày tỏ niềm vui sướng. Tất cả các cuộc vui từ trước giờ con được biết, để tán thưởng hoặc tạo không khí hào hứng vui nhộn, mọi người đều vỗ tay. Trong Hội trại này, chúng con học thêm cách bày tỏ niềm vui bằng hoa tay, tức là đưa 5 ngón tay lên cao rồi xoe, vẫy.
Giờ cơm, chúng con được dạy nâng bát cơm lên cúng dường chư Phật, bữa ăn có được là nhờ nhiều yếu tố thiên nhiên, công sức lao động vì vậy khi ăn phải bày tỏ lòng biết ơn. Con tràn ngập hạnh phúc khi ăn. Cơm ngon lắm các bạn à! Ngon không chỉ nhờ bàn tay nấu ăn mà còn bằng cả tấm lòng phụng sự, bằng tâm hoan hỷ của các sư cô chùa Phổ Đà nữa. Đó là "gia vị" tuyệt nhất của người tu khi nấu ăn.
Ngày đầu tiên thức ăn dư quá xá, mấy cô phải đi biếu một số nhà xung quanh. Ngày thứ 2 mấy sư cô "rút kinh nghiệm" thế nào đó mà bị . . . thiếu hụt cơm (tất nhiên không nhiều), một số bạn và có cả các thầy phải ngồi chờ đợt ăn sau. Tuy thế, ai cũng ngồi nói chuyện vui vẻ, cười đùa với nhau cho quên đi việc cái bụng đang kêu lên vì đói. Chỉ có những lúc đó con mới trân quý từng hạt cơm, từng món ăn ta được đời ban tặng.
Cuộc vui nào cũng phải tàn. Mỗi người lại chuẩn bị về với cuộc sống riêng. Những cái choàng vai, bắt tay, ôm nhau trước khi chia tay thật xúc động làm sao. Tuy chỉ quen biết, tu tập vui chơi trong ba ngày với những người bạn mới quen nhưng như thể đã trở thành một gia đình, anh chị em trong một nhà. Mong rằng con sẽ có đủ duyên lành để gặp lại họ, để được ngồi chia sẻ cuộc sống, chia sẻ kiến thức Phật giáo và được vui chơi, hát ca với các thầy, sư cô và các bạn.
Con mong rằng nhiều chương trình Hội trại sẽ tổ chức như thế này nữa để chúng con có cơ hội được quay về tu tập, tiếp nhận những tinh hoa mà đức Phật đã để lại cho nhân loại. Chúng con sẽ chuyển những lời Phật dạy mà con được thành hành động thiết thực, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, sẽ sống đời lương thiện tránh phạm vào năm giới, xứng đáng là những đứa con của Phật.
Võ Thị Lệ - Gia đình An Trú