Người luôn dõi theo con
Trước khi kết trại, nghe thầy, các bạn bày tỏ các xúc, thú thật, lòng chúng con ngổn ngang bao cảm xúc lắm, vui có mà buồn cũng có. Vui vì có cơ hội được gặp nhau, vì được sự quan tâm chia sẻ của quí thầy về cuộc sống về cách sống, vui vì có thêm những người bạn. Buồn vì thời gian trôi đi nhanh quá, chớp nhoáng là hết 3 ngày rồi, buồn vì phải chia tay nhau, miệng tuy cười nhưng lòng đầy rười rượi . . .
Lúc dùng cơm trưa xong và chuẩn bị kết khoá, các Thầy khuyến khích chúng con chia sẻ những cảm nghĩ của mình. Lúc đó, thâm tâm chúng con ai nấy điều có cảm xúc dâng trào, nhưng bối rối vì chưa đủ dũng cảm để chia sẻ thôi. Có nhiều bạn mạnh dạn chia sẻ về cuộc đời cũng như những gì nhận được từ khoá tu. Cũng có những lời sám hối chân thành kèm theo những giọt nước mắt ăn năn. Thực sự mà nói, ngày đầu đến với khoá tu, con cảm thấy bức rức vì thời tiết quá khắc khe, không tài nào ngủ được. Con rất khó chịu. Ý nghĩ đầu tiên con là chẳng lẽ mình phải "chịu trận" thêm 2 ngày vậy sao? Chắt chết! Nhưng con chợt nghĩ ra rằng mình đang đi dự khoá tu mà, mới nóng tí đã thối tâm sao! Phật đang thử lòng kiên trì đấy. Và rất nhiều rất nhiều suy nghĩ nữa, cuối cùng mệt quá ngủ thiếp hồi nào không hay. Tưởng mọi chuyện sẽ ổn, nhưng không, tiếng chuông đánh thức sau 1 tiếng ngủ. Lúc đó không muốn thức chỉ muốn ngủ tiếp. Kệ! Ai làm gì cũng mặc. Ngủ. Nhưng con không làm được, vì con đang tham gia khoá tu mà. Tại sao con đến đây và đến đây để làm gì? Rồi con cố hoà theo nhịp sống của các Thầy, cô. Nhìn lịch trình thời khoá, cũng thấy . . . ngán, nhưng tự nhủ, chỉ cần mình cố rồi sẽ được thôi . Lại những phút ngồi thiền, nó làm chân con tê nhưng luồng điện chạy khắp thân, rồi những bữa ăn trưa phải chánh niệm, tụng kinh giữa cái hầm nóng. . . Nhưng rồi mọi chuyện cũng dần quen, con bắt đầu hoà nhịp được, hình như các Thầy cảm nhận được cái nóng nên tăng cường thêm nhiều những cây quạt để chúng con được giấc ngủ yên lành. Sau này, con mới biết mọi thứ trong chùa từ cái gối, mền, quạt máy, tất tần tật đều từ Khánh An hoặc Phổ Đà mang đến, một số vật dụng thiếu phải mua sắm. Con càng thấy thương các Thầy, các cô nhiều hơn.
Trở về cuộc sống thường nhật với bao bộn bề, lo toan, thời gian ơi, sao trôi nhanh thế. Con nhớ mãi những buổi tập văn nghệ, nhớ mãi những buổi ngồi ăn cùng nhau, nhớ mãi những lúc chơi trò chơi đồng đội. Nhớ và nhớ nhiều lắm. Cái cảm giác thật khó tả, nó như 1 gia đình . Nhớ các Thầy các Cô, nhớ những đêm bị muỗi chích, nhớ những cơn nóng khiến con khó ngủ, nhớ những tiếng chuông đánh thức con mỗi sớm mai, nhớ những cái tê chân. Ôi! Lòng con lặng lại .
Giờ đang ngồi nơi căn nhà thân yêu của mình, ngẫm lại 3 ngày huân tu. 3 ngày trải nghiệm thật tuyệt, hành trang con được mang về là tình thương, tình đồng đội, sự chánh niệm và lòng tôn kính, tin yêu đức Phật.
Con được học rằng tình thương trong đạo là tình thương không vụ lợi, hãy cho đi khi ta có. Không có gì theo ta mãi mãi, đến lúc xuôi tay nhắm mắt mọi thứ xung quanh sẽ bỏ ta đi, của cải vật chất và cả thân xác này cũng vậy, chỉ có những gì chúng ta cho đi là còn ở lại. Đường đời còn dài, những trải nghiệm hôm nay nó sẽ theo con và luôn tiếp sức cho con trên đường dài phía trước. Nó sẽ hiện rõ hơn mỗi khi khó khăn nhất đến với con. Hãy giữ đức tin về đức Phật - Người luôn dõi theo con trên bước đường đời, luôn dõi theo một người có pháp danh Khánh Trúc Tài mà Thầy đã ban cho.
Trở về nương tựa Phật
Trở về nương tựa Pháp
Trở về nương tựa Tăng
Trở về . . .
A Di Đà Phật.
Khánh Trúc Tài
(Gia đình Trở Về)