VÌ MỘT THẾ GIỚI CỦA NỤ CƯỜI
Dù chỉ 3 ngày thôi nhưng mọi thứ dường như trở thành thói quen mất rồi: không còn tiếng chuông chùa ngân lên trong sương sớm, không còn những người bạn mới quen mà trở nên cực kì thân thiết, không còn nghe lời giảng của các thầy, sư cô, không được ai chăm chút cho từng bữa ăn, không còn ai kể chuyện cho nghe, không còn ai truyền cho sức mạnh, những bài học bổ ích,… Mọi thứ giờ đây không lẽ chỉ còn lại trong 2 tiếng mang tên "kỉ niệm" thôi sao. Lòng buồn tự hỏi: “Sao mới chỉ có 3 ngày mà để lại nhiều kỉ niệm, nhiều nhớ nhung quá vậy?” Miệng cố gắng nhẩm lời bài hát “Mỗi ngày mình thức dậy là mình thấy vui…..” mà lòng thì cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó, rồi lòng lại chùng xuống một lát.
Đi phấn khởi về lưu luyến, dẫu sao đó cũng thành quy luật tự nhiên rồi. Vì có vui, có nhiều kỉ niệm đẹp mới có lưu luyến. Đã là quy luật tự nhiên thì khó lòng mà thay đổi được. Sao có thể tìm lại được khoảnh khắc đó, sao có thể níu kéo thời gian ngừng trôi để ta được vui sống mãi bên nhau như thế. Nhưng thời gian vẫn cứ là thời gian, nhiều khi thời gian vô tình lắm, có cầu xin cũng chẳng thể quay lại được phút giây nào. Thế nên, chúng ta phải học cách chấp nhận điều đó và thay vì buồn phiền, luyến tiếc thì ta hãy mạnh mẽ đối mặt, hãy vui lên và sống trọn từng phút giây.
Mạng (Internet) xã hội ngày nay tiện nghi lắm, nên ta có thể lợi dụng chúng một cách triệt để mà nhỉ. Chỉ chiếc điện thoại trên tay là ta đã có thể biết các thầy, các sư cô đang tu hành tinh tấn, những người bạn của mình vẫn sống tốt, vẫn vui vẻ và quan tâm, theo dõi chúng ta. Cảm nhận được điều đó thật là hạnh phúc nhường nào. Như một món quà gửi đến tất cả bạn bè, anh chị em và biết ơn sự dạy dỗ của các thầy, sư cô, lòng luôn tự nhủ "Hãy luôn sống vui vẻ và hoàn thiện chính mình, hoàn thiện công việc của mình làm"
Khi mình vui vẻ, hạnh phúc điều đó sẽ lan tỏa đến mọi người xung quanh và quý thầy cô cũng sẽ mỉm cười vì những cố gắng của thầy, cô đã giúp tỉnh thức được một con người. Một người mỉm cười, mọi người mỉm cười và cả thế giới mỉm cười xua tan đi mọi u tối, chỉ còn lại những điều chân thành cho nhau. Xin cảm ơn quí thầy, sư cô đã chăm sóc chúng con tận tình cả về vật chất lẫn tinh thần, cảm ơn tình cảm chân thành các bạn, các anh chị em đã giành cho nhau, cảm ơn chuyến đi thật nhiều kỉ niệm và ý nghĩa. Sẽ xếp gọn, cất kĩ và trân trọng những giây phút ấy trong trái tim này để là động lực mỗi khi nghĩ đến. Còn giờ đây, sẽ là cuộc chiến vì tương lai, vì sự nghiệp của bản thân để đền đáp và phụng dưỡng công ơn ba mẹ đã luôn hi sinh vì những đứa con dại khờ, báo đáp lại những gì mà ta đã được sung sướng nhận lấy suốt bao lâu nay.Vì một thế giới của nụ cười, hãy mỉm cười và sống cho hết mình! Cố lên nào! Một ngày nào đó không xa chúng ta sẽ gặp lại nhau và trao cho nhau những nụ cười hạnh phúc.
Đỗ Thị Chiêu Thương