Cát bụi luân hồi
Nắng tháng ba đổ lửa
Cành sứ nghiên hoa bung đỏ góc ao
Gió nhẹ lao xao
Cây cúi đầu yên lặng
Sải cánh về non chim tìm chốn nghỉ ngơi.
Thương biết mấy nơi viễn mộng phương trời
Chuỗi bồ đề đứt dây
Từng hạt nhìn nhau ngấn lệ.
Chỉ vì mắt tuệ nhặm mờ hoa đóm
Chỉ vì tưởng tri nên tuý mộng bì lao
Chỉ vì trăng sáng hơn sao
Chỉ vì mây chẳng được cao hơn trời.
Ánh Đạo dù chiếu soi muôn nẻo
Lá sầu vẫn tràn ngập lối đi
Khối trần mở mắt một khi
Ta gặp lại ánh từ bi ban đầu.
Đâu vui sướng, đó ưu sầu
Đâu hạnh phúc, đó khổ đau liền kề.
Là trăng vằng vặc cũng là áng mây che khuất
Là cây yên ắng cũng là ngọn gió đong đưa
Là đất bao la cũng là ruộng đồng nhiều thửa
Là sông hồ lai láng cũng là những mương suối hẹp hòi.
Vững vàng đá tảng trên đồi
Cũng là cát bụi luân hồi cõi xa.
Thương người như thể thương ta
Thương cỏ phiền não thương hoa bồ đề
Nhờ giác mới tỏ được mê
Nhờ lạc mới biết nẽo về chánh chân.
TC