Cho sự không sợ
Nhận sách vào hôm qua (01.03). Tuy rằng giản dị, nhưng
phong dao tục ngữ đậm chất Phật, chất thiền, có cả bóng dáng những công án của
chư Tổ ngày nào. Làm con... thật lòng chưa dám xem thêm nữa...
Rồi sáng nay, lật ngẫu hứng một trang. Trong 408 câu phong dao tục ngữ có liên
hệ đến Phật giáo, con gặp câu 49: "Cứu được một người phúc đẳng hằng
sa". Qua sự giải thích ý nghĩa của Nguyên Mai, con tâm đắc: "Sự cứu
chính là sự cho" - "cho sự không sợ". Ai trong chúng ta đã từng
trải qua nỗi sợ, mới thấu được giá trị của việc vượt thoát nỗi sợ là như thế
nào. Để rồi, nhìn lại cuộc đời, hẳn còn lắm những nỗi sợ hãi, bất an. Làm sao để
có thể "cho sự không sợ" đến với người? Buộc mình phải là người
"không sợ" trước đã, có phải không? Thế rồi, những "nỗi sợ"
về vui - buồn, còn - mất... rất đáng để chúng ta chiêm nghiệm. Không sợ sự vô
thường bởi vì nó vô thường, cũng nên.
Với con, có một sự trùng hợp, được xem như cái vỗ đầu sau khi xem xong đoạn
phóng sự của VTV phỏng vấn về anh Mạnh - người cứu cháu bé rơi từ toà chung cư,
anh nói:
- "Em nghĩ đó là con em".
- "Cháu gần như là một phần cơ thể của em rồi. Em chỉ biết cứu bé, sau này
bé sẽ có thể giúp được rất nhiều người khác".
- "Ôm bé vào lòng, lúc đó chỉ biết: "Chú xin con...", làm
sao cho bé đừng khóc, đừng thét, đừng sợ nữa...".
Con thấy được tinh thần Bồ tát nơi anh Mạnh. Cứu người là một lẽ, nhưng tâm
không phân biệt giữa mình và người mới đích thực là nguyên nhân của sự lan tỏa
yêu thương một cách vô điều kiện. Mà thật ra, hạt giống này đều có trong tất cả
chúng ta. Chỉ vì... chưa đến khi phát khởi, hoặc giả là mình chưa cho phép đó
thôi.
Nguyện cầu rằng, "cho sự không sợ" sẽ trở thành sự nghiệp chính của đời
mình và của tất cả chúng ta, từng ngày.
Trung Tuệ