Trong veo cơn mưa đầu hạ
Đâu đó thoảng trong cơn mưa giông bất chợt ấy những cành bằng lăng tím còn sót lại, chấp chới, chơi vơi trong làn mưa vội, hòa sắc tím còn vấn vương trong giọt mưa ào ạt, mờ ảo qua những vết mưa đọng trên khung cửa kính của các tòa nhà cao tầng giữa lòng thành phố. Xa xa, những ngôi nhà với mái ngói rêu phong trầm lặng màu thời gian, những góc phố, những chùm phượng cháy đỏ rực khát vọng về một thời đã xa, tất cả các cảnh vật ấy như thu bé lại dưới bọt nước trắng xóa của cơn mưa đang đổ xuống. Trong khung cảnh ấy chợt thấy lòng thật nhẹ, có những phút tĩnh lặng lòng mình để nghĩ về những gì đã qua và giật mình thảng thốt: Sao thời gian trôi đi nhanh thế! Đến một lúc nào đó liệu thời gian có gội tóc mình trắng phau phau? Có gội trôi đi những niềm vui hay những kí ức buồn? Năm tháng xoay vần mà lòng người lại cứ hay vẩn vơ, da diết bởi những cơn mưa đầu hạ.
Mưa như khiến con người trầm tĩnh lại, là thời gian để chúng ta quay về rọi soi tự tánh của bản thân, suy nghĩ về những việc đã trải qua trong cuộc đời.Đã có bao ngày mình không còn tin tưởng vào bản thân mình nữa, hoài nghi mọi thứ, thấy rằng sao cuộc đời này ngột ngạt và lắm chuyện phải lo toan. Thế giới ngoài kia luôn tàn nhẫn và đáng sợ vô cùng. Chứng kiến mọi sự hiềm khích, giả tạo, đối chọi lẫn nhau để tranh giành quyền lực, chứng kiến những sự già nua, cằn cỗi. Nhìn thấy những con người vĩnh viễn ra đi bởi bệnh tật, ngủ một giấc ngủ vĩnh hằng. Lòng buồn vời vợi mà cảm thấy bi thương mọi thứ.
Và cũng đã có những ngày tuyệt vọng đến cùng cực, dẫu cuộc đời và bản thân đã thứ tha cho nhau, nhưng chẳng thể nào kiếm tìm được một khoảng không yên bình nơi đáy mắt. Thế nhưng, những tiêu cực đó nhanh chóng biến mất khi cuộc đời đã dạy tanhiều bài học quý báu: hãy sống một cuộc sống như pha một tách trà. Ban đầu là đun sôi cái tôi, rồi làm bay hơi sự lo lắng, kế tiếp pha loãng mọi buồn phiền rồi lại lọc đi mọi sai lầm, và sau cùng là bắt đầu thưởng thức hạnh phúc. Bởi cuộc sống luôn mang đến cho chúng ta bao điều bất ngờ, cũng chính những buồn phiền ấy lại là một gam màu mới tô điểm cho suốt quãng đời của con người. Dẫu cho lòng ta có đậm đặc mây mù hay rực rỡ như ánh dương sáng thì cuộc sống này vẫn luôn đẹp tựa một đóa hoa.
Trải qua những thăng trầm như thế, lòng ta như được nới rộng thêm nữa, sẽ mỉm cười và yêu thương nhiều hơn, ta có thể trọn vẹn thực hiện những điều đã hứa với bản thân. Không lo lắng về tương lai cũng không truy tìm quá khứ đau thương mà học được cách dành trọn vẹn giây phút này đây để hò hẹn với hôm nay, mở rộng cửa sổ tâm hồn nhìn ra bên ngoài đón chào thế giới, và khi ấy ta sẽ cảm nhận được những hàng cây rung rinh ngoài kia vẫn xanh đến lạ, bầu trời cũng đẹp đến lạ, những giọt mưa tí tách rơi đáng yêu đến lạ thường.
Những cơn mưa như lời định mệnh. Mưa về giội mát những con đường đang cháy nắng. Mưa tháng 6 không quá dài hay quá ngắn. Nhưng mưa về đủ sức để xoa dịu cái nắng oi bức nơi miền Nam, cho đất trời dịu mát, cho lòng người nhẹ nhàng hơn, cho sự mộc mạc lên ngôi, cho đất trời… trở thành tri kỷ.
Tháng 6 mưa dữ dội, nắng cũng chói chang mà lòng người không còn thời gian để mênh mang cùng câu hát. Nhịp sống hối hả thường nhật đang cuốn người ta theo biết bao ước mơ, sự nghiệp còn dang dở phía trước. Mưa về mang theo một miền kí ức. Có những nỗi niềm riêngta chỉ nên giữ lại trong sâu thẳm lòng mình. Có những điều người ta không nói hoặc không nghĩ đến nữa, thôi thì cứ để nó ngủ yên. Đừng thức dậy nhé nỗi niềm riêng! Vàcó lẽ điều đó sẽ tốt cho tất cả những người mình yêu mến.
Đứng dưới mưa, xoè bàn tay hứng lấy những giọt mưa tháng 6 để những giọt mưa ấy thấm đẫm tâm hồn, để rồi đọng mãi sâu trong kí ức những nỗi nhớ, niềm thương...
Ngọc Ánh