Tiếng chuông tỉnh thức
Tiếng chuông đại hồng là một phần tô điểm thêm vẻ đẹp cho nền văn hóa tâm linh dân tộc bao đời. Vì vậy, chúng ta phải nuôi tiếng chuông, phải làm cho tiếng chuông sống mãi về tương lai. Nuôi được tiếng chuông nghĩa là ta phải biết nghe chuông. Dừng lại lắng nghe âm vang của sự tỉnh thức và lắng nghe âm thanh trầm bổng trong tận đáy hồn mình. Giờ đây, tiếng chuông không còn là một cái xác không hồn khi những người con Thế Tôn biết thực tập dừng lại và lắng nghe.
Những nốt lặng - trầm
Giống như một bản nhạc, bao giờ cũng có những khoảng lặng giữa hai nốt nhạc với nhau hay những nốt trầm đan xen làm nên giai điệu. Nếu thiếu những khoảng lặng hay những nốt trầm thì bản nhạc kia chỉ là một âm thanh chua chát kéo dài vô nghĩa mà thôi. Phải chăng chúng ta là bản nhạc vô nghĩa ấy, chỉ biết đi tới mà chẳng biết dừng lại, nó sẽ lạc mất nhịp điệu. Hãy làm cho cuộc sống của mình trở về với bản tánh thiên nhiên, trong sáng bằng cách để tâm và trân quý tới những khoảng trống, những nốt lặng trầm. Nghệ thuật sống đẹp của ta nằm ở chỗ những khoảng trống đó.
Hơi thở nương chuông về chánh niệm
Vườn tâm hoa tuệ nở xinh tươi.
Khoảnh khắc chuông vang được xem là thiêng liêng, mầu nhiệm trong nền văn minh tâm linh mà chúng ta cần phải nuôi dưỡng bằng sự thực tập. Đây chính là lúc để người Phật tử chân chánh biết dừng lại, cho mình một khoảng không. Thời khắc đó là lúc ta cùng tiếng chuông tạo nên nhịp điệu của cuộc sống bằng chính khoảng trầm, khoảng lặng trong ta. Mọi thứ trở nên nhịp nhàng và cuộc sống trở nên ý nghĩa cho một bản "thiền ca cuộc đời" với nhịp điệu "Lặng - Trầm" để rồi "Lắng - Nghe".
Cùng Quán Thế Âm tạo nên nhịp điệu.
Biết lắng nghe chuông nghĩa là ta đã cho mình cơ hội lắng nghe để hiểu và thương được chính mình, cho mình cơ hội thấy rõ và chuyển hóa thân tâm. Vì sao tổ tiên đã để lại hai chữ Lắng Nghe? Sao mà sâu sắc quá với chất thiền in đậm từ bao đời thế hệ. "Lắng" để "Nghe" hay muốn "Nghe" phải "Lắng". Phải chăng chất liệu lắng nghe này là dấu tích của giống nòi con Phật trên đất Việt nay. Nghe chuông để tập lắng nghe mình, lắng để nghe những niềm vui cũng như nổi khổ, nghe từng cảm thọ, tri giác lẩn tâm hành. Để rồi, với cái nhìn rộng mở, ta bắt đầu chập chững làm người con ngoan trò giỏi học theo Hạnh Lắng Nghe của Bồ Tát Quán Thế Âm.
Bồ Tát đi vào cuộc đời, ngài thị hiện để lắng nghe và có mặt cho những ai cần đến ngài vì tiếng nói khổ đau. Bồ Tát Quán Thế Âm không phải một nhân vật xa rời thực tế với năng lực thần thông quảng đại. Ngài là một hiện thực, hiện hữu nhiệm mầu, Ngài biểu hiện ở chính những cô cậu bé nhỏ tuổi đã biết lắng nghe tiếng khổ trên thế giới và lên tiếng công bình. Ngài biểu hiện ở chính những người thân, người thầy, người bạn biết lắng nghe ta. Ngài còn biểu hiện trong cả những cô chú lao công và nụ cười con trẻ... Hơn hết, tự tánh Quán Âm ấy có mặt trong mỗi người. Ngài là tổ tiên tâm linh mà chúng ta đang hòa chung dòng chảy, hạt giống lắng nghe sâu, thấu hiểu, thương yêu của ngài cũng được thấm đẫm nơi thế hệ cháu con. Khi tự thân biết lắng nghe tiếng nói nơi cỏi lòng, tự cứu chữa được mình thì khi đó Quán Âm có mặt, đồng thời mình cũng là Quán Thế Âm. Chỉ khi một người có khả năng lắng nghe và cứu chữa được mình thì mới có thể cứu được người thứ hai, thứ ba... để rồi mới có khả năng hành trì theo hạnh nguyện vĩ đại cứu người của Bồ Tát Lắng Nghe.
Giai điệu cuộc đời thật trầm bổng du dương cho những ai biết sống và hành theo hạnh nguyện. Chân hạnh phúc bắt nguồn từ việc biết dừng lại cảm thụ cuộc sống nơi khoảng lặng trầm kia. Chỉ hai chữ "Lắng Nghe" chúng con đã cùng Quán Âm Bồ Tát tạo nên nhịp điệu cho bản thiền ca cuộc đời mãi ngân vang.
Tâm Minh Tuệ