Vầng Trăng Chung Thủy
Có một cái đẹp thiên nhiên như thế đấy, cái đẹp ấy như một người bạn tri kỉ luôn biết lắng nghe và cảm thông nỗi buồn cũng như chia sẻ niềm vui, niềm hạnh phúc không chỉ của riêng ai mà của tất cả mọi người, người bạn ấy luôn ghé qua ngõ nhà mình nhưng mình lại xem như không quen không biết. Người bạn ấy lặng lẽ, êm đềm, trong sáng, trữ tình nhưng không kém phần quen thuộc. Người bạn ấy đã làm biết bao trái tim nhà văn, nhà thơ, hay những con người có tâm hồn nghệ sĩ phải rung lên thổn thức bởi cái sự chân chất, êm đềm, thanh bình và yên ả. Người bạn đó không ai khác chính là vầng trăng tươi đẹp mà mẹ thiên nhiên từ bi đã ban tặng cho con người. Thế nhưng dường như ngày nay vì mưu sinh, vì sự rộn rã nơi đô thị phồn hoa mà con người đã quên đi sự có mặt của vầng trăng đang hiện hữu, khiến họ trở thành kẻ vô tâm nhưng rồi sự khoan dung và độ lượng của thiên nhiên sẽ tha thứ tất cả. Trăng sẽ mãi mãi soi sáng để đưa con người hướng tới tương lai tươi đẹp. Đạo lí sống thuỷ chung, nghĩa tình với quá khứ, với quê hương sẽ đưa lối mỗi chúng ta đến với cuộc đời hạnh phúc ở tương lai.
Đi theo suốt cuộc đời con người, dù có bao nhiêu thứ thay đổi thì vầng trăng chung thủy nghĩa tình vẫn ở bên cạnh. Con người ta ở từng độ tuổi khác nhau chắc sẽ có những cảm nhận không giống nhau về vầng trăng. Có vầng trăng của lòng người thanh tịnh, có vầng trăng của nỗi nhớ nhà man mác trong đêm, có vầng trăng ngọt ngào tình tứ… nhưng có lẽ trong trẻo, lung linh nhất vẫn là vầng trăng của tuổi bé thơ.
Tuổi thơ của những đứa trẻ vùng quê luôn gắn với hình ảnh dòng sông bến nước với chiếc xuồng cắm sào nằm đợi, với cánh đồng ruộng sau mùa gặt có con diều chiều chiều no gió bay cao, với con đường làng quanh co có bóng tre trưa hè nghiêng che rợp mát, với hàng dừa soi bóng dưới dòng kênh cùng hình ảnh những đứa trẻ nô đùa, bắt bướm… và những đêm trăng tỏ có hoa cau rụng trắng ngoài hè.
Vầng trăng tuổi thơ đẹp đẽ trong sáng và hồn nhiên đến thế đấy. Và trong những bước thăng trầm của cuộc sống, những lo toan mệt mỏi hằn sâu lên đôi mắt và đè nặng gánh vác lên đôi vai nhỏ bé, người ta dần quên mất đi vầng trăng. Dù con người có đổi thay, có già đi theo năm tháng nhưng trăng thì vẫn còn đó, vẫn tươi mát, ngây thơ dịu dàng soi sáng cho cho con người trên mọi nẻo đường đời.
Trăng không phải là của ai cả mà là của tất cả mọi người từ bé thơ, anh nông dân ngày ngày cày sâu cuốc bẫm, anh bộ đội nơi biên giới xa xôi hay trăng trong tâm trí của các cụ già tuổi xế chiều. Ai ai trong chúng ta cũng được trăng làm bạn vỗ về soi sáng trên mọi nẻo đường đời. Bởi vậy, về với mặt trăng là quay về sống với chân tâm thường trú bản tánh tịnh minh vốn có của mình. Chân tâm ấy đều bình đẳng ở tất cả chúng sanh. Không hề có sự phân biệt sang hèn, giàu nghèo hay trí mưu.
Cũng chính vì sự trong sáng, sự cao quý mầu nhiệm đó của vầng trăng mà không khó hiểu rằng hầu hết những sự kiện quan trọng trong cuộc đời Đức Phật đều diễn ra vào những đêm trăng tròn. Ngài đản sanh vào đêm trăng tròn tháng tư, xuất gia và nhập diệt vào đêm trăng tròn tháng hai, và đặc biệt điểm mốc son sáng ngời nhất là sự kiện thành đạo vào đêm trăng tròn tháng chạp. Đây có lẽ là điểm bắt đầu cho chân lí giải thoát thông qua ánh trăng mà Đức Phật đã truyền trao lại cho hậu thế.
Con người vì do bức màn vô minh che lấp nên đã quên đi những thứ quý báu có trong chính thực tại cuộc sống nhưng nhờ ánh sáng trí tuệ của Đức Phật soi sáng và chiếu tỏ muôn phương mà xua tan đi sự u tịch của đêm trường, làm tan biến mọi tối tăm của bao cực đoan quan kiến nơi tâm hồn nhân loại đưa con người cập bến miền an nhiên tĩnh lặng vô biên gợi nơi tâm một niềm hân hoan thanh nhàn tự tại.
Thời gian cứ thế trôi qua, mọi thứ đều đã, đang và sẽ nhạt nhoà trong lớp bụi của nó, chỉ có sự giải thoát là vẫn mãi tồn tại và toả sáng rạng ngời với muôn thuở. Mặc dù Đức Phật đã tịch diệt từ lâu, song chúng ta vẫn còn thấy Ngài như còn đó, những giáo lý, những lời dạy của Ngài sẽ là tài sản vô giá đối với nhân loại, tiếng nói của Ngài vẫn còn vang vọng bên tai ta, khẽ bảo ta hãy mạnh mẽ lên bởi bên ta vẫn luôn tồn tại cái chân, thiện, mỹ mà đại diện hơn hết đó chính là vầng trăng trí tuệ và tình thương dịu hiền như đất trời lồng lộng, như mây gió mênh mông sẽ không bao giờ mất, mà vẫn cùng thế giới đại đồng soi sáng cõi nhân gian. Dù cuộc đời có đổi thay trăm ngả, dù cuộc sống có tàn tạ thăng trầm, xưa-nay, mới-cũ, nhưng sức sống tâm linh, nguồn tuệ trí minh minh như thật vẫn mãi mãi thiên thu!
Ngọc Ánh