Đại lễ Vu lan - Báo hiếu PL. 2571 tại České Budějovice, CH. Séc
Đại biểu khách quí có Ông Trần Hồng Phong đại diện Hội Người Việt Nam tại Cộng Hòa Séc, Ông Trần Duy Khoa, Chủ tịch Chi hội Người Việt Nam tỉnh Nam Séc, Ông Hoàng Hoa Thám, Chủ tịch Chi hội Người Việt Nam TP České Budějovice, Ông Nguyễn Quang Tạc, Chủ tịch Cựu chiến binh tỉnh Nam Séc, Chi hội Người Việt Nam, Hội Phụ nữ tại České Budějovice, České Velenice, Písek, Vyšší Brod và các vùng lân cận cũng về tham dự Đại lễ.
Mở đầu chương trình là tiết mục dâng hoa cúng dường chư Phật - chư Tăng do nhóm Phật tử của đạo tràng cúng dường. Trong đại lễ, với sự cảm nhận từ sâu thẳm nơi trái tim, qua lời cảm niệm Vu lan của Phật tử An Trúc, ai ai cũng thấu hiểu được nỗi lòng của những người con xa xứ. Kể từ ngày rời xa quê hương, xa cha mẹ, lưu lạc, bôn ba nơi đất khách, tất cả những điều mà đứa con tha hương nhận được chỉ là nước mắt, là đau thương, càng cô đơn, càng tủi phận thì những người con lại càng nhớ mẹ cha đến da diết và chẳng thể nào quên được lời dặn dò ngày xưa của mẹ.
Quê người đẹp lắm con ơi,
Đâu bằng quê mẹ một trời nhớ thương.
Mỗi ngày trôi qua nơi xứ lạ này, con của ba mẹ phải đấu tranh để giành lấy sự sống, nước mắt chan cơm, chỉ mong đổi lấy sự bình an trong chốc lát. Và cứ thế mà ngày tháng trôi qua, cuộc sống của những đứa con, nước mắt nhiều hơn nụ cười.
Lạc lõng lại bơ vơ, đắng cay thêm tủi nhục, nơi xứ người, những người con lại chạnh lòng hướng vọng lại cố hương để được nói ngàn lời yêu thương và thực hiện những ước mơ nhỏ bé cho ba mẹ mà từ lâu con chưa làm được, để được nắm lấy bàn tay nhăn nheo mà ấm áp của người. Nhưng mong ước mãi chỉ là ước mong, ở nơi này, con không có quyền lựa chọn hay quyết định. Cuộc đời, tương lai và thân phận của con trôi nổi theo phận đời nghiệt ngã. Ở xứ tự do, nhưng tự lúc nào con đã trở thành kẻ khát khao vô vọng để có được hai chữ “tự do”. Đau khổ đến tột cùng trong bất lực, con đành ngậm ngùi bên ngày tháng dần qua
Cả hội trường như lắng sâu trong những cung bậc cảm xúc bi thương của những người con xa xứ, nhưng cũng đầy chất ngọt ngào của tình cha nghĩa mẹ thiêng liêng. Những giọt nước mắt chảy dài, những dòng thổn thức nghẹn ngào vừa xót xa cho số phận đắng cay nơi miền đất khách vừa dâng trào niềm thương nỗi nhớ về hai đấng sanh thành. Bởi lẽ một ngày mai, hoa hồng đỏ hóa màu trắng bạc, chúng ta sẽ không còn có cơ hội để báo hiếu song thân.
Quỳnh Như