Lá thư thứ mười bốn: Viết cho những ngày cuối của mùa hè ở tuổi 21
Từ khi vào đại học, những cuộc nói chuyện điện thoại với mẹ ngày càng ít hơn. Cách thể hiện tình cảm của con cũng không còn nhiều như xưa. Con ít ôm mẹ hơn, ít hôn mẹ, ít nói chuyện với mẹ hơn. Nhưng con biết mẹ sẽ hiểu cho con.
Mẹ à! Ngay giờ phút này, con muốn ôm mẹ như chưa từng được ôm. Cứ nghĩ về mẹ lại khiến con nhớ đến những vấp vả, khó khăn của mẹ.
Con biết mẹ là một người mẹ tuyệt vời như thế nào. Đối với con, mẹ khổ hơn mẹ của bạn con gấp mấy lần. Mẹ đau về cả thể xác lẫn tinh thần nhưng mẹ thường dấu nhẹm vào lòng, chẳng bao giờ thể hiện ra ngoài. Ngay cả những khi con biết mẹ đau đớn đến vỡ vụn như thế nào nhưng người vẫn luôn kiên cường, vỗ về vào lòng con nói rằng: “Con gái không được khóc, không được yếu đuối, phải mạnh mẽ lên con”. Nhưng mẹ à, bản thân con không thể kiên cường như mẹ đã từng làm trước mặt con đâu. Dù gì thì con cũng chỉ là một đứa trẻ ngang bướng, ôm hết mọi thứ cảm xúc của mình trong lòng rồi tìm một góc tối nào đó mà khóc. Khóc cho đến khi đôi mắt sưng húp, sức lực đã mệt, khi đó mới chịu cầm bút viết thư cho mẹ những dòng cảm xúc hoang hoải con trãi qua ở cuộc sống này. Có lẽ con khác với những bạn trẻ khác. Người ta thường hay nói chuyện điện thoại tâm sự hoặc nhắn tin cho mẹ. Còn con chọn cho mình cách viết thư gửi bưu điện cho mẹ những khi con rãnh, con vui, hay con buồn. Có những trang giấy dài phủ kín mặt chữ, nhưng có hôm thì chỉ ký những dòng chữ vội vàng.
Mẹ hay trách miệng rằng con sống lạc hậu, ngược với thời đại nhưng con biết mẹ vẫn ngóng thư con một cách vô định. Con biết mẹ yêu nét chữ của con và yêu tâm sự của con trên trang giấy. Và vì vậy mà mẹ biết không? Dường như những cuộc nói chuyện trực tiếp của hai mẹ con mình, con chẳng bao giờ mở nổi miệng than vãn mình như thế nào. Riết rồi con chỉ học được cách sống thực với bản thân trên những trang thư gửi mẹ.
Mẹ à, có lẽ khi lớn lên con người ta phải đối diện nhiều cảm xúc, sự việc trong cuộc sống, lúc thăng trầm, khi vội vàng, hấp tấp. Mọi thứ dễ khiến con người ta sống qua nhanh mà quên đi chính mình.
Con cũng thế đó mẹ. Đôi lúc con mệt mỏi đến nhường nào. Đôi khi con vấp ngã mà chính bản thân mình không thể đứng dậy được. khi ấy con suy nghĩ nhiều thứ, thậm chí có thể làm đau thân xác mình như cách để trừng phạt nó vì những sai lầm của mình. Những khi yếu đuối như thế con thèm khát cái ôm của mẹ đến dường nào. Con chỉ muốn được sa vào lòng mẹ, ôm mẹ, bỏ mặc mọi giông bão ngoài kia và quay về làm đứa trẻ yêu dấu của mẹ.
À, mẹ biết chứ? Con ghét mẹ bị bệnh, ghét phải nhìn thấy mẹ đau đớn. Đó là lý do khi mẹ bị bệnh, người ở cạnh mẹ không phải là con mà là chị hai. Con không thể tiêu hóa nổi những gì không hay ho về mẹ mình. Con sợ biết những gì không nên biết. Con sợ mất mẹ. Rất sợ !!!
Những thời điểm như vậy, con hay thả trôi suy nghĩ vào vô định để nó hoang hoải đi xa, để lòng trống rỗng rồi từ từ quay về chấp nhận sự thật.
Bởi thế mẹ đừng bệnh nữa , đừng tự khiến mình đau nữa nhé ! Mẹ quan trọng với chị Hai và với con lắm, mẹ hiểu chứ mẹ kính quí của con?
Mẹ, tại sao con người ta lại phun phí tuổi trẻ, tuổi thanh xuân của mình vào những thứ không vui, không mang lại những điều tốt đẹp vậy mẹ nhỉ? Họ vì theo đuổi một cái gì đó mà lại vô tình bỏ quên mất đi những những người thân yêu nhất của mình. Giống như con lúc này nè mẹ.
Con mãi chạy theo những phù du, những lung linh mà quên đi thực đi cái mình cần, cái mình đang thực có.
Chỉ những lúc mệt mỏi, mọi chuyện không như ý con người ta mới quay đầu nhìn lại và thấy được mình đã vô tình như thế nào.
Con mong những điều con làm, đã và đang không khiến mẹ phải bận tâm hay lo lắng nữa. Con hy vọng những điều phía trước, trên bước đường tuổi trẻ của mình sẽ có thêm dấu chân in bóng của mẹ con mình.
Dù con có đẹp hay xấu thì đi bên cạnh con, nắm tay con vẫn chỉ là mẹ mà thôi. Có mẹ, con sẽ không còn đau khổ, dằn vặt mình nữa. Mẹ sẽ hằng ở sau lưng tuổi trẻ của con. Mẹ là niềm tin vững mạnh trong trái tim con.
Thiên thu sống không rời tay mẹ
Tuế nguyệt cười chẳng rẽ đường duyên
Ân sâu nghĩa nặng chưa đền
Vần thơ dang dở con xin tặng người!!!
DT - TTKL
(Gia đình Hoa Mười Giờ)
Khánh An, ngày 23/07/2017