Tu viện Khánh An

Góp Nhặt Ân Tình!

Mấy tuần qua, Thầy bệnh. Sở dĩ bệnh là vì, trước mùa Phật đản, do Phật sự ở hải ngoại, Thầy phải di chuyển nhiều, hết Hàn Quốc, rồi lại Ba Lan, Czech, Đức, Pháp. . . Môi trường, thời tiết, ẩm thực, nhịp sinh học … cùng với sự di chuyển liên tục, có lẽ Thầy không thích ứng kịp nên sức khỏe không đựợc tốt như mọi khi. Chưa hết, vừa về tới quê nhà, một chuỗi Phật sự của Giáo hội, của Tu viện “đang chờ” nữa, thế là Thầy bệnh. Thầy bệnh, ai mà chẳng buồn. Ấy vậy mà, qua cái bệnh của Thầy, nó toát lên cái đạo tình từ các bậc tôn đức, từ các Phật tử, cho tôi nhiều bài học nên thấy . . . vui.

Quả thật, trong những lúc như thế, mới thấy được tình người, tình đạo đẹp biết chừng nào! Là người học Phật, ai trong chúng ta cũng hiểu rõ cái nhân duyên của mỗi người. Nhiều lúc nhìn Thầy đau, chúng tôi cũng chỉ biết đứng nhìn thôi. Đức Phật cũng là một con người mang thân bốn đại và Ngài cũng đã từng bệnh. Thân bệnh nhưng tâm Ngài không bị cơn bệnh chi phối. Và khi Ngài bệnh, các Thánh đệ tử quây quần trong tình Thầy trò rất ấm cúng. Có lần bị bệnh, Ngài bảo tôn giả Anan giảng Pháp cho Ngài nghe. Tôn giả đã giảng về Thất Giác Chi. Nghe xong Bậc Đạo sư hoan hỷ, nhờ vậy mà hết bệnh.
Chúng ta, ai cũng hiểu được điều đó nhưng với tình cảm của thế gian, của những người đang hoàn thiện mình mỗi ngày chắc ai cũng cần sự quan tâm của người khác.
Trong uy nghi tu học của giới xuât sĩ cũng đã chỉ rõ cách thăm bệnh như thế nào để cho người bệnh thấy hạnh phúc. Nếu mình không chuyên tâm tu học thay đổi các tâm hành xấu ác thì lấy đâu năng lượng thiện lành để chăm sóc, thăm bệnh đây? Ngoài hàng môn đệ, những mối thâm tình mà Thầy xây dựng là một bài học cho chúng con noi theo.
Những Phật tử gần xa về thăm Thầy âu cũng là đạo nghĩa thường tình. Cao quí hơn đó là tình cốt nhục, nghĩa Linh Sơn trong hàng Thích tử. Một vị sư từ Mỹ về, Sư cũng là vị giảng sư quen thuộc với những hành giả có tham cứu thiền tập, nghe tin Thầy bệnh liền đến vấn an. Đạo tình của Sư và Thầy qua buổi hội ngộ khiến chúng tôi rất ngưỡng mộ. Rồi, một buổi trưa hè, bỗng nhìn thấy một vị tôn túc từ Phật giáo xứ Huế nghe Thầy bệnh mà vào thăm, khiến lòng rất cảm động. Là người trực tiếp hầu chuyện nên được nghe Hòa Thượng kể sơ qua nhân duyên quen biết Thầy từ các Phật sự của Giáo hội cũng như trong việc hoằng pháp của Thầy. Trước khi rời Tu viện, Hoà thượng còn căn dặn: “Thế hệ Quí Hoà thượng đã già rồi, các Hoà thượng rất trân trọng khả năng cống hiến sự nghiệp Phật Pháp nơi Thầy của các con. Hãy gắng chăm lo sức khỏe của Thầy”. Thật hạnh phúc được nghe những dạy như vậy. Đó không chỉ là tình cảm riêng dành cho một cá nhân mà là niềm tin được gởi gắm vào khả năng gánh vác đạo nghiệp, vì tiền đồ Phật pháp. Qua đó, chúng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vì được ở bên Thầy.
Ngài Hòa Thượng Daichi đã quá quen thuộc với Phật giáo Việt Nam và cũng là bậc tôn đức có ân tình đặc biệt với Khánh An. Hôm giỗ Tổ, Ngài đến dự và biết Thầy bệnh nhưng không có thời gian thăm hỏi. Thế là 2 hôm sau, Ngài quay lại Khánh An. Thầy mời vô Thất, Ngài khỏa tay, rồi chỉ những chiếc ghế đá trước mặt: “Ngồi đây mới tình nhà chứ”. Nghe Ngài nói mà lòng xúc động. Ngài nói thêm: “Hôm nay đến Khánh An mục đích là để thăm Thầy. Hai hôm trước cũng có mặt ở đây nhưng hôm đó là đi giỗ Tổ. Nay là đi thăm bệnh”.

DSC 2921
Thầy bày tỏ ân tình của một người dưới với một bậc tôn đức, nhất là sự chân thành, Thầy nói: “Con cám ơn Bố đã đến thăm” rồi cùng nhau ngồi nướng bánh mì ăn trong sự bình dị, nghĩa tình.

DSC 2924
Sự đón tiếp nhẹ nhàng, đầy ấp yêu thương cũng là một bài pháp không lời cho tôi chiêm nghiệm. “Bố con” với những câu nói thật vui bằng những câu chuyện đời thường nhưng đầy ý vị, tôi hình như cũng được vui theo. Thử hỏi, nếu không có đến với nhau bằng chân thành, sao có được phút giây tự nhiên của con tim, nếu không gieo trồng những hạt giống hạnh phúc thì sao thu được sự thảnh thơi.

DSC 2925
Cô Phật tử Thu Huyền - An Diệu từ Thuringen, nước Đức về Việt Nam chỉ định đến thăm Thầy, nhưng biết Thầy bệnh, thế là cô ở lại và gọi thêm một người làm ngành Đông y - Diện chẩn từ Hà Nội vào điều trị cho Thầy. Trước lúc "Chia tay trong hạnh phúc" trong giờ cơm cùng Tăng thân Tu viện, cô bộc bạch: “Con rất xúc động và hạnh phúc khi suốt gần hai tuần ở đây cùng tu tập với quí Thầy, quí chú, đặc biệt là được gần bên thầy, được cùng chú Thanh Dũng chăm lo sức khỏe cho thầy. Đây là phúc lớn của con”. Anh Thanh Dũng cũng chia sẻ niềm vui tương tự. Anh nói mục đích vào là trị bệnh cho Thầy nhưng anh không ngờ được cùng chúng tu học, thấy có nhiều lợi lạc. Những ngày ở đây vô cùng sư nghĩa, vô cùng có giá trị, xin cám ơn Thầy và đại chúng”.

DSC 2956

DSC 2963

Những tấm chân tình đó làm chúng tôi vui, hạnh phúc và cảm nhận sâu sắc hơn, những tấm lòng của Phật tử phương xa hướng về Thầy. Xin nguyện đời đời là quyến thuộc của nhau, dù ít hay nhiều đã kết duyên Đạo pháp để cùng đi trên con đường an vui, hạnh phúc của Đức Phật.

DSC 2964

DSC 2978

Sự có mặt của chúng ta trên đời này đều do nhân duyên tạo nên. Còn duyên thì biểu hiện mà hết duyên thì sẽ chuyển sang một trạng thái khác. Điều gì để lại cho đời nếu không phải là sự hiến tặng bằng sự công phu tu tập.
Cho đến khi nào lòng còn biết ơn thì cho đến khi đó ta còn có hạnh phúc.
Quảng Thức

DSC 2937

DSC 2949DSC 2974

DSC 2979

DSC 2980