TỰ CẢM
Mấy màu lá rụng, mấy màu thương
Cảnh vật bao năm hóa vô thường
Khánh An một cõi ngày xưa đó
Bây giờ ngẫm lại, còn vấn vương!
Ngẫm thưở ban sơ ngôi chùa nhỏ
Cảnh thiền còn thoáng chút hoang vu
Mái ngói rêu phong, tường vôi cũ
Cỏ cây đua mọc tựa giăng tơ.
Ngẫm lại những khi trời mưa gió
Nước dâng, nước đổ, nước tràn bờ
Nước ghé vào thăm trai đường nhỏ
Cơm trên nước dưới, ngỡ chuyện đùa.
Ngẫm lại những khi trời gió mưa
Tường rêu, mái dột, ngói đung đưa
Lắm khi cũng rơi vài tấm xuống
Nhìn sao thương quá một cảnh chùa!
Ngẫm lại bây giờ đã khác xưa
Cảnh thiền một vẻ tựa tranh, thơ
Ngôi nhà Tam Bảo vừa sang sửa
Đẹp tựa trăng khuya ẩn mặt hồ.
Nay ngồi ngẫm lại tựa giấc mơ
Mười năm kiến thiết lại cảnh chùa
Mười năm chẳng ngại chi lao khổ
Gai, mật mười năm nếm đủ vừa.
Lại nhờ ơn đức của thập phương
Đàn na tín thí đã cúng dường
Hùn công, góp của vào xây dựng
Khánh An rực rỡ một tông phong.
Mười năm ròng rã lo gầy dựng
Xuân đến hạ về thu lại đông
Khánh An xưa, nay đầy sức sống
Dang tay mình bao bọc Tăng thân!
Tăng Thân Khánh An!