Tu viện Khánh An

CỨ ĐI ĐI…

Danh mục: 
Thơ - Văn

Cuộc đời cần lắm những chuyến đi. Đi để đến – Đi để về. Đi để nhận thấy rằng mình thật nhỏ hẹp mà duyên sinh - duyên khởi thì vô biên. Đúng vậy, tôi nghĩ rằng, những chuyến đi sẽ giúp ta khai mở cái tâm lượng nhỏ hẹp của mình. Bạn biết đấy, từ cái ngày mà nhân loại bước vào kỷ nguyên của nền khoa học công nghệ, một phần lớn, con người dường như ngày càng bị hút vào nó, như bị hút vào cái vòng xoáy do mình tạo ra. Họ ngày càng khô cứng và máy móc. Sống vội vã và tâm hồn hời hợt. Họ tạo ra khoa học công nghệ và tiếp tục chạy đua với nó. Họ ít có thời gian để chăm sóc tâm hồn mình, thậm chí nếu có thời gian thì cũng chẳng để tâm về điều đó. Họ dần xa lánh thiên nhiên và vạn hữu, họ ưu tiên bữa ăn ở nhà hàng nhanh gọn hơn là một bữa cơm được nấu nướng phiền phức tại nhà. Họ ưu tiên cái máy tính hơn là một quyển sách hay của một tác giả nào đó. Đơn giản là vì họ cần sự nhanh gọn mà thôi. Tôi có cảm giác rằng, những người đó, dường như đang có một cái bao vô hình đang bao trùm lấy họ như một sự giới hạn nhất định nào đó. Cái bao đó như là sự sống và tình yêu của họ. Và rồi, trong cái bao đó, tư duy của họ đã trở thành lối mòn, nghèo nàn và hạn hẹp, thế rồi, họ nghĩ rằng, đó là nơi an toàn cho họ nương náu bản thân và gia đình.
Bạn có thích một cái bao như vậy cho mình không? Tôi không thích chút nào! Tôi cần không gian để trải nghiệm, cần khoảng trống để tự do. Tôi cần đi để thấy được muôn màu của cuộc sống. Tôi cần trí tuệ của một kẻ học thức nhưng tôi cũng cần kinh nghiệm của một bác nông dân, tôi cần học thuật của người bác sĩ, nhưng tôi cũng cần trải nghiệm của một người bệnh. Những người trong bao ấy không bao giờ hiểu được những điều đó bạn à. Nói cho bạn biết: hôm nay tôi có một trải nghiệm mới, lần đầu tiên trong đời tôi tiếp xúc với những người mang trong mình căn bệnh thế kỉ - HIV. Những người trong bao kia, có thể họ sẽ miễn nhiễm với HIV, nhưng họ sẽ chẳng thể nào hiểu hết về HIV và những người bệnh của nó. Mặc dù đã tìm hiểu về nó qua sách vở và truyền thông, song cái biết của họ là cái biết hẹp hòi và ích kỉ. Họ dè dặt và xa lánh những con người bất hạnh đó, bởi một điều đơn giản lầ họ sợ con vi-rút kia sẽ tấn công cái bao bảo vệ của họ. Chính tư duy hẹp hòi từ cái bao mà đã góp phần làm bệnh tình của bệnh nhân trở nên xấu đi. Người bệnh HIV không cần sự phân tích máy móc, không cần sự dè bỉu của thiên hạ, không cần sự xa lánh đến mức miệt thị bạn ạ. Cái họ cần, đơn giản chỉ là một lời thăm hỏi, đơn giản chỉ là một cái nắm tay, và nếu bạn thật sự cảm thông xin hãy ôm họ thật ấm áp vào lòng. Không có vấn đề gì đâu bạn à. HIV lây truyền qua đường nào bạn biết mà! Đừng để cảm giác sợ hãi làm giá lạnh con tim vốn ấm áp của bạn! Bạn hãy chân thành đến với họ và bạn sẽ thấy rằng chẳng có một con vi-rút nào hiện diện trước mặt bạn cả, có chăng đó là sự hiện hữu của tình thương và chia sẻ bao quanh bạn mà thôi. Hãy thử đi và bạn sẽ biết rằng, sự hiện hữu của bạn mầu nhiệm đến nhường nào đối với họ. Bạn à, họ thật tử tế và lịch thiêp, họ không vì bệnh tật mà đánh mất đi nhân cách của mình. Họ hành xử rất có văn hóa mặc dù họ không có điều kiện để học văn hóa như chúng ta. Phải chăng vì cuộc đời miệt thị họ nên họ phải tự học cách tôn trọng mình. Đối với họ, việc để người khác tôn trọng mình là một việc làm rất khó khăn.
Tôi đã từng hỏi một bé nguyên nhân vì sao không đi học, bé cúi mặt trả lời: “Nếu con đi học thì các bạn con sẽ không được bố mẹ cho đi học, bố mẹ các bạn con gây áp lực đòi chuyển trường nếu ngày nào con còn đến lớp”. Bạn thấy không? Xã hội “hiện đại” của chúng ta vẫn còn những suy nghĩ “trong bao” như vậy. Bố mẹ nào chẳng thương con, nhưng thương kiểu như vậy là ảnh hưởng đến con người khác. Chẳng lẽ con mình là con người còn con người khác là . . . con gì? Rồi mai này con mình lớn lên nó cũng như mình, suy nghĩ lệch lạc, miệt thị người khác. Người bệnh HIV cần sự lạc quan để phòng chống những căn bệnh cơ hội nguy hiểm, nhưng chính sự khinh miệt quá đáng của một số người đã bóp nát con đường sống then chốt của họ. HIV chỉ đáng sợ cho người nhiễm bệnh chứ nó chẳng nguy hại gì cho kẻ đứng đối diện chúng đâu. Xin đừng thể hiện sự phản ứng bảo vệ bản thân một cách thái quá như vậy. Bạn à, không phải ai mắc căn bệnh này cũng đại diện cho sự suy vi của đạo đức và lối sống trụy lạc. Như trong trường hợp này, đứa bé kia hoàn toàn vô tội, nó chỉ nhận lấy căn bệnh từ cha mẹ nó mà thôi. Vậy nên, xin đừng quy chụp những ai mắc phải căn bệnh này cũng đều có nhân cách không tốt. Nếu còn có những suy nghĩ như vậy thì chính chúng ta là những người có nhân cách không tốt.
Có một sự thật chẵng mấy tốt đẹp gì: Trong khi chúng ta đang cố gắng hội nhập với toàn thể nhân loại thì chính chúng ta cũng đang ngăn cản những người khác đang muốn hội nhập với chúng ta, phải chăng, hành động của chúng ta đang mâu thuẫn với ý nghĩ của chính mình. Cũng như những người có tư tưởng “trong bao” dù có cố gắng tới đâu thì cái bao cũng sẽ là giới hạn tư duy của họ. Cách duy nhất là hãy phá bỏ cái bao vô hình ngột ngạt ấy đi. Hãy để cho bản thân va chạm với vạn hữu và học cách bảo vệ bản thân một cách tự nhiên nhất. Vũ trụ giành vô hạn cho ta, cớ sao ta chỉ nhận lãnh một phần nhỏ hẹp để ẩn nấp, con người hiện đại không nên có những suy nghĩ hạn hẹp như vậy.
Hãy mở rộng tâm lượng của mình đối với vạn vật, hãy nhìn nhận một cách đầy hiểu biết và thương yêu đối với những người nhiễm HIV. Và, khi bạn dùng sự cảm thông để vượt qua nỗi sợ hãi, bạn sẽ làm chủ được mình và làm chủ được cuộc sống nơi bạn đang hiện hữu.
Hãy đi đi, đi ra khỏi cái bao vô hình ngu ngốc, hãy dùng hư không làm cái bao chứa đựng tâm trí mình. Khi đó, bạn sẽ thấy rằng, sự hiện hữu của tất cả chúng ta là một mầu nhiệm. Bạn và tôi, chúng ta, dù giàu hay nghèo, dù khỏe mạnh hay ốm đau cũng đều nương nhờ vào vũ trụ này mà hiện hữu. Xin hãy để sự hiện hữu của mỗi người thật huy hoàng và thật bình đẳng. Xin đừng vì hoàn cảnh, xuất thân mà chúng ta tự xây tường thành cô lập mình với kẻ khác. Xin hãy hiểu rộng và thương sâu, đặc biệt là những người mắc phải căn bệnh HIV để họ có thể tự tin đi hết phần đời ngắn ngủi còn lại, bạn à!
Chúng ta thật sự cần gì? Xin hãy trả lời nó sau mỗi chuyến đi!
Đại Nhân