Tu viện Khánh An

Những Thiên Thần Bé Bỏng

Danh mục: 
Thơ - Văn

Em à, hôm nay, tôi đã được đặt chân đến một vùng đất mới – vùng đất mà trước đây tôi chỉ được thấy qua truyền hình hoặc nghe qua những bản nhạc, nhưng hôm nay tôi đã đến được nơi này – Quê hương Em – Bến Tre ( Đồng Khởi). Nhưng, có lẽ tôi sẽ không gặp được Em nếu như tôi không có duyên lành đi trong chuyến từ thiện do Tu Viện Khánh An tổ chức. Thật vậy, tôi gặp được Em cũng từ duyên lành đó.
Em biết không? Quê hương em thật đẹp trong con mắt của những người Sài thành mới lần đầu về với miền sông nước. Cái đẹp không đến từ những chùm đèn điện hoa lệ hay từ những ánh đèn xe chói lóa. Cái đẹp quê em hiện lên từ những mãnh vườn xanh mát, từ những dòng sông uốn lượn hiền hòa, từ những ngôi nhà nhỏ nấp dưới hàng dừa cong nghiêng bóng. Thiên nhiên ở đây thật đẹp. Nhưng đó chỉ ở khía cạnh tâm hồn. Em ơi, tôi đã từng viết có suy nghĩ như thế này:
Bạn ở thành thị phồn hoa, náo nhiệt, bạn bị căng thẳng, ức chế, nếu bạn muốn thư giản thì ở đây sẽ là nơi lý tưởng cho bạn. Bạn thấy mái nhà tranh, thấy đồng lúa chín, bạn liền thốt lên rằng: “Ôi, thật yên bình!”. Đành là như vậy, nhưng ở khía cạnh nào đó, bạn đâu biết rằng, mái nhà tranh thì dễ dột, khó có thể chống chọi với thiên nhiên và cánh đồng xanh thì có thể mất mùa bất cứ lúc nào, thậm chí nó có thể mất trắng ngay trước ngày gặt chỉ vài ngày. Nói vậy, không phải là phản bác ý niệm của bạn, mà tôi chỉ nhắc bạn về một khía cạnh khác của một vấn đề mà thôi. Bạn à, nếu bạn đến thăm Sa Pa những ngày có tuyết rơi, chắc hẵn bạn phải là người may mắn lắm, nhưng trong phút giây vui sướng đó xin bạn hãy dành sự thương cảm cho những em bé vùng cao không có áo quần để mặc, xin hãy thương giùm cho những người nông dân bất lực nhìn gia súc của mình chết trong giá lạnh. Bạn à, niềm vui của bạn sẽ không còn nguyên vẹn nữa.
Em. Với suy nghĩ như thế, ở khía cạnh nào đó, tôi thấy rằng nơi em sinh ra vẫn còn nhiều khó khăn. Em phải biết nhìn nhận sự thật rằng, ngôi trường Em đang theo học chẵng thể nào bằng những ngôi trường ở đất Sài thành hoa lệ này. Nhưng...Em. Tuổi thơ tôi cũng giống như em, tôi cũng rất thích được ai đó tặng quà cho mình, đơn giản vì tôi nghĩ đó là một sự quan tâm, khi ta thiếu một cái gì đó thì sự quan tâm sẽ là niềm an ủi em ạ. Chính vì vậy, khi chúng tôi cùng đi đến bên Em, chúng tôi nghĩ rằng em sẽ rất vui và sự thật là Em đã rất vui. Em vui, tôi cũng vui. Em hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc. Lạ kì quá Em nhỉ. Hạnh phúc là một thứ thật kì lạ em à. Khi em cho nó đi nghĩa là em còn nó mãi.
Em ơi, trung thu là một ngày thật hạnh phúc đối với Em. Tin tôi đi. Ngày hôm đó, ánh trăng ấm áp kia là của riêng Em, chúng tôi chỉ xin thừa hưởng sự ấm áp của nó từ Em thôi. Vậy nên, xin Em hãy hạnh phúc thật trọn vẹn, để truyền năng lượng kia sẽ truyền đến chúng tôi. Xin Em đấy – Thiên thần bé bỏng
Gặp em tôi học được nhiều thứ. Tôi học được sự cảm thông, học được cách thấu hiểu, tôi hiểu được hạnh phúc lẫn khó khăn của Em. Em là một trải nghiệm quý báu đối với tôi và với tất cả chúng tôi. Nói khác đi, bằng cách nào đó, Em cũng đang làm từ thiện cho tôi, cho chúng tôi, những người vì Em mà đến và cũng vì Em mà học được nhiều điều.
Cảm ơn Em – Những Thiên thần bé bỏng!
Người viết: Đại Nhân