Thư kính gửi Mẹ!
Từ khi được mẹ sinh ra, hôm nay con mới có cơ hội để viết thư bày tỏ sự biết ơn của con đối với mẹ ạ!
Xin cho phép con được hồi tưởng về những công lao to lớn mà mẹ dành cho con nha mẹ. Thực ra, khi còn trong bụng mẹ, khi mới lọt lòng làm sao con biết được mà "hồi tưởng". May mắn vì con đã đến với Đạo Phật, đã học, đã trì tụng Kinh Vu lan - Báo hiếu nên con biết được điều này. Lúc con vừa mới tượng hình, mẹ lo lắng cho chính mình từng miếng ăn giấc ngủ. Điều đó không phải vì mẹ mà tất cả vì con, một hài nhi đang lớn dần trong thai. Mẹ mong muốn hài nhi này có đầy đủ dưỡng chất để khi sinh ra, được bụ bẩm, khỏe khoắn, thông minh như con người ta không thua kém gì. Nằm trong bụng mẹ con đâu biết mẹ cực khổ đến dường nào. Con không biết con có đạp hay quậy mẹ không nữa nhưng con nghĩ là có mẹ à!
Kinh Vu lan diễn tả:
Tháng đầu thai đậu tợ sương
Mai chiều gìn giữ sợ tan bất thường.
Thật vậy!
Mẹ nâng niu con như châu ngọc, sợ con ốm yếu, lo con bất an, nên sớm tối giữ gìn, sợ phút chốc con như hạt sương tan biến không còn bên mẹ nữa. Con nghe đâu đó người xưa nói rằng: "Đặt con vào dạ là mạ đi tu”. Mẹ đi tu vì con, mẹ ngày đêm cầu nguyện cho con đẹp đẽ sáng suốt, thông minh. Con nghĩ chắc khi mới sinh con ra mẹ suy nghĩ nhiều lắm phải không mẹ nhỉ? Khi con cất tiếng khóc chào đời, mẹ lại khổ vì con nhiều thứ nữa: À ơi “Nằm phía ướt con nằm phía ráo, sợ cho con ướt áo ướt chăn”. Trong những đêm khuya vắng, khi mọi người say giấc nồng thì mẹ vẫn thức hát ru con. Khi con được 6, 7 tháng tuổi thì mẹ tập cho con ăn những muỗng bột đầu đời. Sự lớn khôn của con được đánh đổi bằng tất cả tình thương, sức khỏe và tâm trí của mẹ. Mẹ không lo cho mình, mẹ chỉ lo cho con thôi! Khi con chập chững bước đi mẹ lại càng lo lắng sợ con té chỗ này, ngã chỗ kia. Mẹ vô cùng hạnh phúc khi con bập bẹ nói được má má ba ba. . . Những buổi trưa hè, mẹ ru cho con ngủ:
À ơi con ngủ cho tròn
Mẹ ru...bể cạn non mòn vẫn ru.
Ơi à... giấc ngủ mùa thu
Mẹ đưa con những sương mù tháng năm
Bàn tay lót chỗ con nằm
Dịu dàng ấp ủ, âm thầm sớm khuya
Lời ru thắm đượm tình quê
Ầu ơ.. lặng cả tiếng ve muộn phiền
Ơi lời ru mẹ dịu hiền
Cho ngày thơ giấc thần tiên ngọt ngào.
Bước qua tuổi đi học, mẹ lại chuẩn bị cho con những bộ đồ đẹp để con vào lớp mầm non. Con còn nhớ mỗi khi đến ngày thứ 7, cô giáo phát phiếu bé ngoan và khen con, mẹ rất mừng và cười. Mẹ hay thưởng cho con mỗi khi con được cô khen. Mẹ à, 17 năm qua mẹ lo lắng cho con mọi thứ từ bữa ăn, giấc ngủ nhưng con chưa lo mẹ được gì, con nghĩ không biết bao giờ con có thể đếm hết công ơn của mẹ. Mỗi ngày con đi học về là mẹ lại hỏi: nay con đi học có gì vui không? Được điểm cao không? Mỗi lần vậy là con lại muốn cứ ở trong vòng tay mẹ mãi để mẹ quan tâm và chăm sóc cho con: “…Con không bao giờ khôn lớn, kể gì mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm?...” Mẹ ơi! “Con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”… Mẹ dạy cho con cách sống, cách làm người. Mẹ ơi, con không biết làm sao để báo đáp lại công đức cao dày ấy. Nhưng mẹ ạ, con đã rất cố gắng ngoan ngoãn như mẹ mong đợi, con không học theo những thói hư tật xấu mà thay vào đó là học những bài học về tình thương, cách làm người, sống có giới hạnh, đạo đức. Mẹ dạy con biết hướng về Tam Bảo, sống tròn bổn phận của người phật tử, cách lễ Phật, tụng kinh, kính Phật trọng Tăng…và đạo lý làm người. Con rất thương mẹ, con biết sẽ không có ngôn từ nào diễn tả hết công ơn của mẹ. Bởi lẽ: “nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ”, nhưng con vẫn làm những cái nho nhỏ cho mẹ. Con muốn mẹ được sang trọng như mọi người phụ nữ khác, con rất tự hào khi được mọi người khen mẹ của con có khuôn mặt phúc hậu. Con rất mừng. Con hứa sẽ sống thật tốt với bản thân, thực hành theo lời Phật dạy, sống có ích cho xã hội để không phụ công ơn và hoài bảo của mẹ. Ở chùa con được quý thầy, quý sư cô chỉ con viết thư gửi mẹ, chia sẻ tình cảm, bày tỏ lòng cảm ơn mẹ.
Mẹ ạ! những lúc ngẫm lại, thấy mình gây ra lỗi lầm làm mẹ buồn, tự dưng con rơi nước mắt. Con biết mình đã sai. Con biết con làm mẹ buồn nhiều. Con xin lỗi mẹ, con không tái phạm nữa đau mẹ ạ! Con cảm ơn mẹ đã gieo cho con hạt giống hiểu biết về Phật pháp, đạo lý làm người, con hứa sẽ sống sâu sắc hơn, nuôi dưỡng tâm hiếu tốt hơn để con được yêu thương mẹ nhiều hơn nữa.
Mùa vu lan lại về, con rất hạnh phúc khi trên ngực con vẫn cài lên đóa hồng tươi thấm rất đẹp mẹ ạ. Con rất biết ơn mẹ đã cho con tất cả hình hài và sự sống. Con thật hạnh phúc khi con được làm con của mẹ.
Con cảm ơn mẹ tất cả…
Mẹ ơi! Con thương mẹ thật nhiều!
Con trai của mẹ!
Đào Ngân Triều - Nhuận Hiếu