CUỘC SỐNG CẦN LẮM NHỮNG TẤM LÒNG
"Con ơi! À ơi... Đây là giấc ngủ ban đầu, mẹ ru con, bên ngoài gió thổi năm non. Hai mươi tuổi đời mẹ sinh con... Rồi con lớn khôn hai mươi tuổi đời như mẹ ngày nay..."
Đây là lời bài hát tôi đã từng được nghe khi trên chuyến xe đò về quê. Tôi cảm nhận được cuộc đời lắm thâm trầm khổ đau của người mẹ khi bồng đứa bé trên tay lo lắng cho một viễn cảnh tương lai mù mịt của con mình, không biết hai mươi năm sau con có khổ như mẹ của con bây giờ không?... Tôi lại liên tưởng đến các đồng bào dân tộc đang sống trên Tây nguyên.
Sống trên đời, ai trong chúng ta cũng mong mình sinh ra trong một gia đình khá giả, có điều kiện học hành đến nơi đến chốn, luôn có được cuộc sống an vui hạnh phúc. Nhưng trớ trêu thay cho kiếp con người là không ai có thể chọn lựa cho mình nơi để sinh ra, sinh ra trong gia cảnh như thế nào? Cha mẹ là ai?... Đó là điều mà ta không thể tự mình quyết định được. Tất cả là do nghiệp duyên và phước báo.
Lần đâu tiên tôi được theo Thầy tham gia công tác từ thiện tại các buôn làng dân tộc xa xôi, hẻo lánh thuộc địa phận Gia Lai. Có lẽ nhắc đến Gia Lai ai cũng nghĩ đến sự phồn hoa phố núi.
Nhưng không, có đến mới có thể cảm nhận nơi đây cuộc sống của người dân còn lắm vất vả và khó khăn. Hình ảnh những ông cụ, bà cụ lê bước nặng nhọc nhận từng phần quà, thỉnh thoảng vẫn là các em nhỏ đến nhận quà thay cha mẹ, chắc có lẽ cha mẹ bận lo đi làm kiếm sống, hình ảnh những cô gái phía trước nịt khăn ràn chặt các bé, phía sau là chiếc gùi cây với nước da rám nắng đậm đà nét dân tộc tây nguyên. Họ xếp trật tự thành 2 hàng, ai ai cũng rám nắng vì cuộc sống khô cằn, lam lũ và khắc nghiệt của vùng rừng núi tây nguyên nhưng ánh mặt vẫn rạng ngời sự mang ơn và hạnh phúc. Rất có thể mỗi phần quà đoàn chúng tôi phát tâm xét về giá trị tuy không nhiều, có thể đó là bữa ăn sáng xa xỉ của dân Sài thành nhưng với họ là 1 khối tài sản lớn, là cả 1 quá trình lao động vất vả.
Đoàn chúng tôi nhanh tay trao tặng những món quà để tiếp tục cuôc hành trình. Vì là người dân tộc nên một số ít người trong họ biết nói tiếng Kinh. Câu nói duy nhất mà chúng tôi có thể nghe được từ một số ít người trong họ là "câm ơn" có lẽ họ muốn nói cảm ơn với chúng tôi. Tiếng cám ơn vẫn còn trọ trẹ trên môi, nhưng ánh mắt trong sáng đầy lòng biết ơn, nụ cười hạnh phúc như được Bụt giáng trần tặng cho họ những món quà ý nghĩa. Phần quà chỉ là gạo, mì gói, dầu ăn, đường, bánh, trứng, mền và tiền mặt. Nếu phải rinh vác những phần quà như thế với tôi cũng không mấy là nặng nhọc, nhưng với họ là những ông cụ, bà cụ già nua, những người phụ nữ đang bế con, và những người sức khoẻ yếu liêu xiêu có lẽ vì ăn uống không đủ chất lại là cả một vấn đề cho chuyến vận chuyển đường bộ 5-7km.
Lạ lắm! Mặc dù phải bưng bê khó khăn, khi nhận quà rồi, họ không cho chúng tôi phụ mang chúng ra bên ngoài, đơn giản là họ đang hạnh phúc với những món quà đã được nhận và chỉ muốn được ôm chặt nó vào lòng. Một hành động có vẻ trẻ con nhưng hãy hiểu cho rằng họ đang trân quý và gìn giữ những gì chúng tôi đã cho họ.
Trước mặt tôi là những cô gái trẻ quấn trên ngực, trên lưng những em bé nhỏ theo phong cách dân tộc. Trời nắng nóng, các bé đã ngủ say hay vì say nắng mà thiếp đi không nghe một tiếng khóc. Tôi lấy làm lạ, đến tặng quà cho các chị và hé mở khăn nhìn các bé, có bé đã ngủ thiếp đi cũng có bé vẫn tròn xe đôi mắt trong vắt nhìn về chốn xa xăm bất tận. Qua quá trình tìm hiểu mới biết những bé ở đây không đươc chăm sóc, và đủ điều kiện như những bé khác. Nếu như những bé ở các tỉnh thành khác được uống các loại sữa thuộc dòng ngoại nhập cao cấp thì các bé nơi đây không có nước cơm để uống vì ngày gạo không đủ ba bữa ăn. Mới chào đời đã cùng cha, theo mẹ vác lên vai ra rẫy làm đồng. Cuộc sống quá khắc khổ mà cơm vẫn không đủ ăn, áo không đủ mặc. Có lẽ vì tạo hoá đã sinh ra và con người ta bắt buộc phải thích nghi với môi trường sống phải đấu tranh để sinh tồn. Nên vừa chào đời các bé đã phải bám mặt vào lưng mẹ, bán lưng cho trời.
Tôi nhìn các bé - những tấm thân gầy guộc, đen đúa dưới cái nắng khô cằn mà đứt từng đoạn ruột, tôi xin phép được bồng 1 bé và quấn khăn trùm bé trên ngực theo kiểu người dân tộc. Bé vẫn nằm im không thể hiện một tiếng khóc hay cảm giác xa lạ. Tôi cảm nhận được bé cần tình thương, cần lắm một sự đồng cảm và chia sẻ. Và ngay trong chính trái tim tôi, tôi như đang được làm mẹ, đang được ôm con vào lòng, đang muốn truyền hơi ấm và làm những gì có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Tôi nghĩ về một viễn cảnh tương lai, không biết khi lớn lên các em có đủ điều kiện ăn học không? Có thoát đi cảnh nghèo khổ của cha mẹ em như hiện tại không? Hay rồi hai mươi năm sau các bé còn khổ hơn cha mẹ bây giờ ???... Một tương lai mù mịt và tăm tối...
Tôi thấy yêu tất cả các bé như chính con của mình, một suy nghĩ trong đầu, một gánh nặng trên vai, một câu hỏi đặt ra là làm thế nào để tương lai các bé tươi sáng hơn?...
Bên cạnh tôi là ông cụ ngoài 90, gầy guộc phải chống gậy, trên mặt ông có cục bướu thật to, nhìn rất nghiêm trọng và nguy hiểm. Nhưng có lẽ vì cuộc sống quá khó khăn nên ông cũng chưa bao giờ một lần dám nghĩ mình sẽ đi khám bệnh hay chữa trị. Ông cố buột phần quà mình 3 gốc bằng cọng dây thừng để vác lên vai như một chiếc balo. Nhưng trời nắng vẫn gắt, ông vẫn ngồi giữ phần quà giữa trời nắng, đơn giản chỉ vì không thể nào nhấc nổi lên lưng. Tôi đã phụ ông đỡ phần quà lên lưng và dìu ông đứng dậy, nhưng đi được khoảng 5 bước thì ông lại dừng lại vì phần quà quá nặng. Tôi định sẽ thay ông mang quà về nhưng hỏi ra mới biết nhà ông cách nơi đoàn chúng tôi phát từ thiện phải mất 2 giờ đồng hồ đi bộ mới đến nơi. Tội nghiệp ông đã không ngại đường xá xa xôi để đến và nhận những món quà cũng như tấm lòng của đoàn chúng tôi. Vì thời gian không cho phép tôi phải cùng đoàn tiếp tục hành trình di chuyển sang nơi khác. Nhìn bóng ông lê bước nặng nề tôi như chết lặng và thương xót.
Xe lăn bánh, hình ảnh những đứa trẻ còn nằm trên vai cha mẹ, những ông lão, bà cụ già nua, những ánh mắt hạnh phúc đầy hạnh phúc, nụ cười toả sáng đầy lòng biết ơn và xúc động, những bàn tay khô cằn đã từng va vào tôi khi tôi chuyển gửi từng phần quà vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Các cô các bác như chính cha mẹ của tôi, nhưng ông cụ, bà cụ như chính ông bà của tôi và, những em bé nhỏ như chính là con của tôi. Nó như khúc hát mà đoàn chúng tôi rất nhiều lần cất giọng trên xe:
"Anh em ta từ bốn phương trời
Chị em ta từ khắp năm châu
Không phân biệt màu da tôn giáo
Cùng về đây xây đăp yêu thương
Hiểu và thương... Có hiểu mới có thương..."
Vâng đúng vậy! Có hiểu mới có thương, có đồng cảm mới có thể chia sẻ cảm nhận những khó khăn cho nhau vì đơn giản tất cả chúng đều là con Phật. Chỉ khác nhau về nghiệp duyên và phước báo mà thôi.
Vì thế, Đừng vội nói lời cảm ơn, thay vào đó xin phép cho đoàn chúng tôi gửi lời cảm ơn sâu sắc đến tất cả các cô bác, anh chị. Đó là tấm lòng, là sự chia sẻ nhỏ nhoi nhưng may mắn là người cho đã có người nhận. Nên nếu như phải nói lời cảm ơn xin cho chúng tôi được gửi lời cảm ơn chân thành và sâu sắc đến các cô bác anh chị đã giúp chúng tôi hoàn thành nghĩa vụ sứ mệnh là người con Phật. Sống phải biết chia sẻ, bố thí, cúng dường. Giúp chúng tôi hiểu và đồng cảm hơn về nổi khổ niềm đau để từ đó chúng tôi sẽ học cách sống thiểu dục và tri túc.
Hôm nay, ngay bản thân tôi khi mua bất kỳ một thứ gì, trong đầu tôi luôn nghĩ số tiền đó có thể quy đổi được bao nhiêu phần quà cho bà con khó khăn. Thế là tôi lại biết sống đủ, biết sống đơn giản, sống cần kiệm để sẻ chia những mảnh đời bất hạnh. Vì tôi biết cuộc sống cần lắm những tấm lòng
Giác Tâm Anh.