Tâm thông vạn sự thông
Kính bạch Quý Thầy!
Con may mắn từ nhỏ được ở gần chùa, lớn lên xa quê hương lập nghiệp càng may mắn hơn được đến tu học tại Tu viện Khánh An. Nhưng phước mỏng, nghiệp dày, thời gian rong ruổi bên ngoài thì nhiều, công phu tại chùa thì ít nên những phiền não vẫn cứ bên mình!
Con hiện đang có việc làm tương đối ổn định ở một ngân hàng tại quận 1, thu nhập không cao nhưng chiếm hết thời gian một ngày của con. Suốt ngày, tập trung năng lượng cho công việc, giải quyết các sự vụ, khi rời cơ quan, về đến nhà, trời đã tối, sức lực cũng không còn. Mỗi ngày trôi qua, con thấy cuộc sống của mình như ngày càng bế tắc.
Con may mắn có chồng yêu thương, con ngoan, vướng bận gia đình không có. Nhưng trong tâm tưởng con chưa cảm nhận được giá trị thực sự của cuộc đời mình là gì nữa… Gần đây, bạn bè con có nhiều người yểu tử/đột tử… con càng thấy mình đang tận dụng cuộc sống quý giá của mình chưa đúng mục đích, nhưng mục đích đúng đắn hơn là gì con cũng chưa biết được!
Nếu như dùng phần lớn thời gian của đời người để đi làm như con hiện nay, con thực sự không biết làm để làm gì? Có tiền nhiều một chút thì cũng chỉ ăn ngon một chút (nhiều khi còn sát sanh khủng khiếp thêm), mặc đẹp một chút, cũng chỉ một chút rồi thôi. Con cái cũng vậy, cho nó điều kiện vật chất liệu có phải là thứ nó cần không? Dường như không phải, đúng một chút thôi nên không cần dư dả gì, tạm đủ là được rồi? Vậy thì con có cần phải dùng thời gian quý giá của mình để đánh đổi hay không?
Vậy cuối cùng, con xuất hiện ở tại đây để làm gì, phải làm gì cho đúng. Hiện tại, con thấy bất an, loay hoay tìm một thứ gì đó… thật gần mà cũng thật là xa!
Đi làm hàng ngày, công việc suôn sẻ thì đến cuối ngày nhìn lại, con nghĩ những việc này giúp gì cho mình nhỉ? Dường như chẳng có liên quan. Nếu công việc bất trắc, mâu thuẫn/phản biện… càng mệt mỏi hơn. Những lúc đó con chỉ muốn vứt bỏ hết cho xong, con không biết rốt cục phải làm gì nữa? Quí Thầy có thể giúp con không?
Đời người ngắn quá, con đi hơn nửa rồi, con thật sự không muốn tiếp tục như thế này!
Mong Thầy giúp con!
Phật tử
Nguyễn Thị Cát Anh
Thượng tọa Thích Trí Thường chia sẻ:
Trăn trở này của Bạn Cát Anh cũng được xem là vấn nạn chung, phản ánh thực trạng xã hội hiện tại - một xã hội mà vật chất có thể che lấp tâm thức của con người. Nó có thể đưa chúng ta vào sự quên lãng những giá trị đích thực của cuộc đời, bắt chúng ta phải phục tùng để có thể đạt được một cái gì đó mang tính nhất thời.
Qua lời tâm sự, Thầy cảm nhận bạn đang gặp nhiều khó khăn trong đời sống tinh thần.
Chúng ta thử hình dung, hai người cùng ăn một mâm cơm có đầy đủ thức ăn, nhưng một người ăn thì cảm thấy rất ngon và có hạnh phúc, còn người kia cũng ăn nhưng không cảm nhận được sự ngon ngọt của thực phẩm. Đơn giản vì người thứ hai đang có bệnh, căn bệnh làm cho họ không còn khả năng cảm giác. Đây là căn bệnh của thân.
Cũng như thân bệnh, tâm bệnh làm cho chúng ta mất cảm giác, không còn cảm nhận được những gì ta đang có. Một khi không cảm nhận được những giá trị hiện hữu thì hạnh phúc tất nhiên cũng sẽ không có mặt. Khi hạnh phúc không có mặt thì khổ đau, phiền não xuất hiện, chi phối chúng ta.
Chúng ta thường có xu hướng đi tìm hạnh phúc ở nơi nào đó xa xăm, để rồi sự mong mỏi đó thường được đền đáp bằng những thất vọng.
Nhưng này bạn, đừng nghĩ gì về quá khứ, dù đó là quá khứ đau buồn hay vui sướng. Đừng tính tới chuyện tương lai, dù là xây dựng tương lai thơ mộng. Quá khứ thì đã đi qua, không thật hữu, tương lai thì chưa đến. Sống trong mơ mộng là sống điên đảo mà kinh gọi là "Điên đảo mộng tưởng". Làm sao ta có thể biết được điều gì sẽ xảy ra ở ngày mai? Người Tây Tạng có câu nói rất hay: "Ngày mai và kiếp sau, chưa biết điều nào tới trước". Do vậy, chỉ có thực tại là nhiệm mầu.
Bạn hãy trở về với hiện tại, hiện tại là một thực tại nhiệm mầu. Hạnh phúc nơi hiện tại đang mời gọi chúng ta, chỉ có chúng ta làm ngơ hạnh phúc nên chuốc lấy đau khổ.
Trong thư bạn có viết: "Con may mắn từ nhỏ được ở gần chùa . . . Con hiện đang có việc làm tương đối ổn định ở một ngân hàng tại quận 1 . . . Con may mắn có chồng yêu thương, con ngoan, vướng bận gia đình không có. . ."
Được chồng yêu, con ngoan, đây là một tài sản lớn, có được nghề nghiệp ổn định, đây là một tài sản lớn; được gần chùa học hỏi Phật pháp cũng là một tài sản lớn.
Có bao giờ bạn đặt câu hỏi, trên thế gian này có bao nhiêu gia đình được như bạn? Có bao nhiêu người có được nghề nghiệp ổn định như bạn? Trong xã hội bộn bề kia có biết bao nhiêu người thất nghiệp, biết bao nhiêu người chỉ cần có được miếng cơm, manh áo đã là hạnh phúc lắm rồi! Có những người bị đau khổ do trầm cảm, họ không có một nơi để nương tựa tâm linh, giúp họ tháo gỡ những vướng mắc của tâm thức như bạn?
Trong thư bạn cũng tâm sự: "Con thấy cuộc sống của mình như ngày càng bế tắc . . . trong tâm tưởng con chưa cảm nhận được giá trị thực sự của cuộc đời mình là gì nữa… ". Bạn ạ, chỉ cần "Thấy" thôi là bế tắc sẽ bị phá vỡ, chỉ cần "Thấy" thôi thì giá trị thực sự của cuộc đời có mặt. Cái "Thấy" đó nói với bạn rằng "Sự thông suốt" nằm ở từng phút giây chứ có nằm ở ngay mai đâu mà bế tắc. Giá trị thực sự của cuộc đời nằm ở từng hơi thở, từng bước chân bạn đi chứ nào có nằm ở bên ngoài. Hãy biết sống thảnh thơi trong bận rộn. Còn tìm kiếm là còn bế tắc, dù là tìm kiếm những giá trị gì đi nữa.
Bạn đang có nhiều hạnh phúc lắm đó, hãy nhìn sâu, hãy chiêm nghiệm để tận hưởng những hạnh phúc đang có nơi mình, đừng để những suy nghĩ tiêu cực, những tính toán xa xôi chi phối, lôi kéo chúng ta ra khỏi hiện tại.
Giá trị thật của cuộc sống nằm ở giây phút hiện tại. Bạn hãy tiếp xúc và nhận diện nó ngay giây phút này. Nếu điều đó là đau khổ thì hãy nhận diện để thấy được chân tướng, thấy được gốc rễ. Chỉ cần nhìn sâu để thấy được gốc rễ khổ đau là ta đã thấy được giải pháp tháo gỡ và buông bỏ chúng, để tâm được an lạc.
Hạnh phúc và an lạc là hoa trái của những lời nói ái ngữ, của hành động có ích và của tư duy trong sáng.
Hãy buông bỏ những ham muốn, những ham muốn do năm dục đem đến. Biết sử dụng, nó là phương tiện yểm trợ nhu yếu cuộc sống, không biết sử dụng ta sẽ nô lệ nó, khổ đau, phiền não vì nó.
Hãy ngồi lại để chiêm nghiệm, hãy nhìn sâu vào tâm thức để chuyển hoá những hạt giống tiêu cực, hãy ý thức sâu sắc những giá trị hiện tại thì sẽ chạm được hạnh phúc quanh ta.
Thực tập được những điều này thì khổ đau sẽ vơi đi và an lạc có mặt. Khi năng lượng an lạc tỏa sáng, nó không chỉ giúp bạn mà cả gia đình của bạn cũng được tươi mới, an vui.
Thế gian này, tự thân nó là bất toàn, bất mỹ. Tuy nhiên, chúng ta sẽ được hạnh phúc nhiều hơn nếu tâm ta tròn đầy, viên mãn.
Cuộc đời không có bế tắt. Tâm thông vạn sự thông bạn nhé.
Thích Trí Thường