TÌNH NGƯỜI QUA CƠN MÊ VẪN XANH
Đã hơn một tuần trôi qua kể từ ngày kết thúc khóa tu “Đã có đường đi rồi” nhưng tâm tư tình cảm của con vẫn đang ở chốn đó, nơi có những người thầy, người cô và rất nhiều người khác nữa được gọi chung là gia đình.
Một cái tên rất đỗi đơn giản nhưng nghe thật thân thương.
Con còn nhớ có lần thầy Viện chủ Tu viện Khánh An dạy rằng:" Phải có duyên lắm chúng ta mới được gặp nhau, được đến với nhau trong hội trại này. Mỗi người sống một phương, mỗi người một chí hướng, vậy mà chọn Hội trại này để đến với nhau mà cả một duyên kỳ ngộ". Bản thân con nghiệm thấy rất đúng tinh thần này. Hội trại diễn ra trong 3 ngày 2 đêm tại một nơi thật tách biệt với nhịp sống năng động chốn Sài Thành. Kỳ nghỉ lễ là dịp mỗi người tìm đến những địa điểm du lịch lớn, đông và nhộp nhịp để vui chơi sau bao ngày làm việc mệt nhọc. Đó có lẽ là suy nghĩ của rất nhiều người chứ không chỉ riêng mình con. Thế nhưng cái thiện duyên đã đến với con, và con quyết định đi tham dự Hội trại này với vài người bạn.
Tên ngôi chùa cũng rất ấn tượng, nó cho con cảm giác xa xôi và huyền bí như đang đi vào câu chuyện thỉnh kinh trong “Tây Du Ký ” của Ngô Thừa Ân vậy.
Ngoi chùa của Ngô Thừa Ân là đến để thỉnh chân kinh. Còn con, sau khi đến chùa đã mang về một kho tàng đầy cảm xúc an lành. Chỉ với khoảng thời gian ngắn ngủi, con đã học được thật nhiều. Suốt thời gian tu tại nơi đây con như thức tỉnh bởi những lời giảng dạy của quí thầy, quí sư cô. Con chưa hiểu đạo nhiều lắm nên hình ảnh, các thầy, các cô trong con xa lạ lắm. Con cảm nhận những người tu mang trên mình trang phục lịch sự nhã nhặn, ít nói, ít cười, sao mà lúc nào cũng nghiêm nghị quá đi. Vậy mà sau khi đến với Tây Thiên đã cho con thấy một hình ảnh khác. Một hình ảnh thân thương và đáng mến. Các thầy, cô sao dễ gần quá, nhìn thì thấy điềm tĩnh, nghiêm nghị vậy thôi chứ khi nói chuyện dễ thương thật quá. Nụ cười luôn nở trên môi sau mỗi lần trò chuyện khiến cho bao suy nghĩ ngổn ngang trong lòng chợt nhẹ đi .Ở đây chúng con được chăm sóc và dạy bảo như những đứa trẻ, nhỏ bé và bơ vơ cần bàn tay quí thầy, quí cô đưa ra nắm giữa dòng đời này.
Giữa các nắng nóng của thời tiết, và trong chánh điện đông đúc mọi người đang lắng nghe những lời dạy của thầy. Không khí không dễ chịu chút nào, mà quạt mát thì không thể mang những cơn gió cho tất cả mọi người được. Vậy mà trong lòng con thấy mát. Điều đó đến từ chính sự dịu nhẹ, quan tâm, vài cơn gió nhẹ thoảng qua bởi chiếc nón lá trên tay sư cô, sư thầy. Trái tim con lại loạn mất một nhịp rồi.
Nhưng cái khoảnh khắc chứa đậm tình người khiến cho con , và có lẽ là bao nhiêu người sẽ lấy nó làm kí ức hạnh phúc cho bản thân mình. Nó sẽ là ký ức đẹp để mỗi lần sống giữa cuộc sống bộn bề này con thấy được an ủi. Đó là những bài thiền ca ru con trong lúc ngủ được cô và thầy thay phiên nhau hát con nghe. Làm sao con có thể quên đi được điệu hát ru nhẹ nhàng ấy chứ, một kiểu hát ru thật lạ, không theo một vùng miền nào cả, không giống với bất kì bài hát ru nào con đã nghe. Lời hát ru cho con vào giấc ngủ, lời hát cất lên giữa cái nắng nóng, lời hát ru cất lên với biết bao tình thương. Hình ảnh những giọt mồ hôi rơi khi thầy hát, những chiếc nón lá bay qua mang theo sự an lành trên tay cô con đã rơi nước mắt. Trái tim con lại bị nghẹn lại một lần nữa. Khi dùng ngôn ngữ hiện đại hơn thì gọi là “tan chảy”. Con thấy yêu nơi này. Lòng con chợt thấy ấm áp hơn nhiều lắm. Ngay cả khi tỉnh dậy điều đó vẫn còn, tiếng hát ấy vẫn còn cất lên, đôi tay ấy vẫn đang quạt cho con ngủ. Thấy thật thân thương. Và, cũng như lời tâm sự của một chị trong gia đình Lắng Nghe con đã nói:" Giữa cuộc sống này chả ai cho không ai một điều gì, chỉ có duy nhất cha mẹ bạn mới chăm lo và yêu thương bạn vô điều kiện thôi. Câu nói đó đã thay đổi tại nơi đây, tại ngôi chùa Tây Thiên này, tại khóa tu “Đã có đường đi rồi”. Sự cống hiến to lớn hay vĩ đại cũng chã thay đổi suy nghĩ đó của con đâu, vậy mà sự hy sinh thầm lặng của thầy và cô lại thay đổi con rồi.
Khóa tu đã thức tỉnh tâm tư tình cảm của con,để con ngộ nhận ra con đường cho chính bản thân mình mà bao lâu nay con lạc lối. Lời dạy của thầy đến từ những điều bình thường nhất. Đối với con bữa ăn chỉ là đơn giản giúp chống lại cơn đói và lấy năng lượng để hoạt động thôi. Nhưng thầy đã dạy rằng :”Từng cọng rau, hạt gạo là của trời đất và công người tạo tác nên các con khi ăn phải ăn trong chánh niệm, ăn trong niềm biết ơn và cảm nhận hương vị của cọng rau của miếng đậu hũ sẽ thấy ngon hơn bình thường”
Còn rất nhiều lời khuyên dạy, ý nghĩa biết bao mà con được học qua khóa tu này mà ngay tại nơi đây con không giãi bày hết được. Và cả những người bạn trong khóa tu này cũng đã giúp cho suy nghĩ con lớn lên. Phật như chốn bình yên mỗi khi thấy mỏi mệt con lại muốn dựa vào vậy, để làm mới một thân tâm, được sống chan hòa yêu thương giữa biển trời tình cảm. Khóa tu thật sự ý nghĩa, con mong muốn lời cảm ơn này được gửi đến tất cả mọi người, các thầy, cô Ban chăm sóc, bạn bè trong khóa tu, một lời cảm ơn từ trong sâu trong tim con.
Luôn chúc cho mọi người luôn bình an, mong ước “Tình người qua cơn mê vẫn xanh. Từ nay có nhau bên nhau hộ trì. Cùng nhau ta sẽ đi sẽ đi tay trong tay gieo hạt lành muôn phương. Khi lá hoa thật nhiều trái yêu thương đầy cành hái đem cho mọi người”. Câu hát kia vẫn luôn hát lên trong tiềm thức của con cũng như mong ước của bao người. Dù tháng năm qua đi, mong muốn tình cảm thương yêu dành cho nhau vẫn “xanh“ như ngày nào. Sống trong hoàn cảnh nào chăng nữa, hãy luôn yêu thương tất cả, vẫn “gieo hạt lành muôn phương”, đem những trái yêu thương để chúng ta cùng hạnh phúc.
Con yêu tất cả mọi người.
SG.12.05.16
Mai Thị Thu Hằng - Diệu Liên
(Gia Đình Lắng Nghe)