Hãy sống chậm lại và yêu thương nhau
Cuộc sống bên ngoài thật khác, nơi đây con đón nhận được sự yêu thương, đùm bọc, sẻ chia khi sinh hoạt chung với mọi người. Nhớ đêm lửa trại, mọi người thể hiện sự đoàn kết, nắm tay nhau thành vòng tròn nhảy múa và ca hát thật vui. Ngày thứ hai con được nghe Phật pháp, được học ăn, học cách đi đứng, học cách thiền mà trước giờ con chưa từng để ý và lắng nghe bản thân. Con được các quý thầy và quý sư cô ân cần chăm sóc, hỏi thăm, con cảm nhận được sự ấm áp và tình thương chứa chan đạo tình. Rồi đến ngày thứ ba, tâm trạng bùi ngùi xuất hiện, đó là khoảnh khắc bế mạc trại, cái khoảnh khắc mà không ai muốn xa Thầy, xa bạn tí nào. Giờ sinh hoạt trước lúc lên xe về lại Sài Gòn, chúng con yên lặng, lắng nghe từng hơi thở, trân trọng từng giây phút, lòng như nghẹn ngào không muốn nói lời chia tay. Khi nghe các bạn chia sẻ những suy nghĩ về "hội trại" rất cảm động, tâm con như được hòa làm một, thấu hiểu và sẻ chia.
Con nhận ra rằng, thời gian thật quý báu, ba ngày sinh hoạt cùng nhau có được những khoảnh khắc thật đẹp, thật quí mà đến lúc chia xa mới ý thức. Cuộc sống hiện đại đẩy con người ta đi tìm kiếm những điều cứ tưởng là thiết thực, lợi lạc, đến một lúc giật mình tỉnh lại đã đi quá xa, quá vội, nơi đó thiếu vắng tình người.
Hãy sống chậm lại và yêu thương nhau nhiều hơn bởi lẽ cuộc đời nay rất ngắn!
Vũ Xuân