Tu viện Khánh An

Chỉ cần nhắm mắt là thấy bình yên

Danh mục: 
Thơ - Văn

Chiều se lạnh nhớ về hội trại "Đã có đường đi rồi". Sau 3 ngày 2 đêm hội ngộ, tình cảm giữa mọi người đã được vun đắp và trở thành mt gia đình lớn. Cùng nhau sinh hoạt,  học tập và vui chơi; không bận rộn, huyên náo, ồn ào, tấp nập; không lo toan với bao mệt nhọc, ưu phiền, con được trở lại với hơi thở chánh niệm, con cảm thấy hạnh phúc lắm.

Chỉ cần nhắm mắt và cảm nhận làn gió ở chùa Tây Thiên là con đã cảm thấy bình yên rồi. Lúc đầu con cũng hồi hộp lo lắng lắm nhưng khi thấy sự hiền hậu, từ bi của các thầy, các sư cô, sự vui vẻ hòa đồng của đại chúng con cảm thấy hoan hỉ và bình yên. Cùng mọi người sinh hoạt trong các gia đình sinh hoạt pháp đàm, hát những bài thiền ca, cùng đi trong yên lặng, không suy tư, không mệt mỏi là điêu vô cùng tuyệt vời. Con cảm ơn gia đình Cam Lộ, một gia đình luôn đem lại sự hoan hỉ vui tươi, đôi lúc chơi hơi quá lầy. Các thầy và các bạn rất dễ thương nói chuyện vui và hòa đồng con cảm thấy không có khoảng cách nào giữa mọi người. Nhớ buổi chiều tối ngồi nơi hồ sen kể những chuyện vui, chuyện  buồn, chuyện ma đủ các kiểu. Nhớ lắm câu nói "Gia đình văn hóa Cam L" ri "Nhớ tui thì về thăm tui" "Bị chửi nhưng mà khỏe". Các thầy, cô, các bạn luôn mang đến tiếng cười cho tụi con, gần gũi, vui vẻ, hòa đồng như một gia đình, con cảm thấy hoan hỉ lắm. Các hoạt động trong hội trại giúp đại chúng được học tập, vui chơi một cách bổ ích và vui v. Con cảm ơn Ban Chăm sóc hội trại, các thầy, sư cô, con biết cũng rất mệt mỏi để chăm lo cho đại chúng, chỉ tập việc hợp hay làm cho mọi người yên lặng thôi cũng đủ mệt rồi mà các thầy, cô không bao giờ than thở, miệng luôn tươi cười. Con biết quí thầy, cô luôn ngủ muộn và dậy sớm để chăm sóc và thăm hỏi đại chúng.

Thật không có lời nào để bày tỏ hết lòng biết ơn.

Nhớ mãi kỉ niệm hội trại "Đã có đường đi rồi".

Mạc Thanh Trà