Tu viện Khánh An

Tôi có một đam mê

Với tôi, một cô gái tuổi đôi mươi, 3 ngày là chuyến đi dài, là những trải nghiệm mới và những ước mơ. Không như những người khác, kỳ nghỉ lễ, họ đi phượt khắp nơi, tôi chọn đi dự hội trại, cơ hội được hoà mình vào nơi bình yên nhất của cái xã hội phức tạp này.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, mỗi khoá tu cho tôi thêm nhiều hiểu biết để làm hành trang cho cuộc sống, biết tĩnh lặng sau mỗi ngày ở nơi ồn ào xa hoa để nhìn lại chính mình.

Tuổi trẻ là phải sống hết mình với những đam mê. Niềm đam mê của tôi là theo Phật, lấy lời Phật dạy ứng dụng làm  niềm vui, hạnh phúc.

Ba ngày trôi qua đến bây giờ lòng vẫn còn xôn xao với những khoảnh khắc, những kỉ niệm, những hạnh phúc vỡ oà trong nước mắt khi tạm biệt nhau. Cuộc gặp gỡ nào rồi cũng có chia tay nhưng được gặp trong hội trại này thật là hạnh phúc vô biên phải không bạn?

Con được quý thầy, quý sư cô yêu thương, chăm sóc từ phương pháp tu tập đến miếng ăn, giấc ngủ. Con được thực tập chánh niệm, oai nghi và trải lòng hơn với mọi người xung quanh. Trong hội trại, các bạn đã chia sẽ về cảm nghĩ của mình, nhiều bạn vỡ oà nước mắt xúc động trước tình cảm mà quý thầy, quý sư cô và các bạn dành cho nhau. Hội trại được xem như một đại gia đình, sống với nhau không điều kiện, không cần sự đáp trả, chỉ biết giúp  nhau, trao cho nhau những nụ cười. Lạ vậy đó, bình thường 3 ngày trôi qua rất lâu. Vậy mà ở đây, nơi chốn yên bình này sao 3 ngày trôi qua nhanh quá.

Con cảm ơn quý sư cô chùa Phổ Đà và c anh chnhóm  Nhân Sinh đã cho chúng con được những bữa cơm ngon. Nhờ hội trại này, con bắt đầu biết ăn chay và tập nấu chay.

Gia đình "Thở và cười " mặc dù không đông, sống rất hạnh phúc và đoàn kết nhau. Chúng con may mắn có được   thầy Quảng Thức và sư chú Trung Nghĩa chăm sóc. Sau mỗi giờ ăn, thầy luôn hỏi thăm chúng con ăn có no không rồi ngủ có ngon không. Thầy nói chúng con là niềm vui của thầy. Và, chúng con cũng nói rằng thầy cũng là niềm vui ca chúng con.

Một trại hè, một khóa tu thật ý nghĩa. Con sẽ thực tập tốt những gì quí thầy, quí chú, quí sư cô chỉ dạy. Phút sắp chia xa, nói lời chào tạm biệt, mà sao nước mắt con cứ tuôn. Những giọt nước mắt hạnh phúc vì con đã có thầy, có bạn, có gia đình Phật pháp, có nơi chốn bình yên mà con không muốn xa rời.

Con đường đời dù quanh co, lối đi không bằng phẳng nhưng con sẽ cố gắng áp dụng sự thực tập chỉ dẫn của quý thầy và quý sư cô vào cuộc sống. Và, con tin chắc rằng, con  "Đã có đường đi rồi". Đó là con đường chánh pháp, con đường của sự yêu thương, con sẽ nguyện đi và đi mãi mãi.

Lương Thị Hồng Nhi - Ngộ Vân

     (Gia đình "Thở và Cười)