NGÀY TRỞ VỀ VỚI DUYÊN LÀNH.
Thở vào tâm tĩnh lặng
Thở ra miệng mỉm cười.
Cái tâm trong mỗi chúng ta thánh thiện biết bao. Ngày con được kết duyên lành với Phật, với các Thầy, các Sư Cô và anh, em, bạn bè là tối ngày 29/04/2016. Con ấn tượng với ngày đầu khi vừa đặt chân đến Tu viện Khánh An. Bước vào cổng, con có cảm giác bình yên đến lạ, cảnh vật xung quanh như có hồn. Đây là lần đầu tiên con hướng tâm đến chùa, với hy vọng tìm được sự an lạc trong con. Có những lúc con tự hỏi: “Mình đang sống, đang tồn tại để làm gì? Cuộc sống sẽ đưa mình đi về đâu?
Không khí tĩnh lặng của Tu viện, tiếng chuông sớm nhẹ ngân ấm lòng đến lạ. Được sự hướng dẫn nhiệt tình của các thầy, các chú lo cho chỗ ngủ rất chu đáo. Ấy vậy mà chẳng hiểu sao lúc gần 3h sáng, ống nước bị vỡ, nước chảy tràn lan từ tầng 3 xuống tầng 1. Chúng con bật dậy, cùng nhau tát nước, dung dăng dung zẻ chiếc khăn để nước trôi xuống nhanh nhất. Đang ngủ mà bị ướt thì có gì tức bằng. Thế nhưng ai cũng tức cười và ai cũng ngồi dậy lau vội vũng nước. Ai muốn giận thì cứ giận cái ống nước. . .
3h45 sáng, chuông chùa ngân lên, không khí yên ả, an lành, tiếng chim thánh thót, mọi người hối hả mặc áo tràng, các anh, chị CLB Nhân Sinh thì mặc đồ đồng phục màu cam để cùng xuống tụng kinh với các thầy.
Trước giờ lên xe, Thầy Viện viện Khánh An ra dặn dò chúng con rất kỹ lưỡng để chúng con tu tập tốt trong 3 ngày, 2 đêm tại Chùa Tây thiên. Trên xe, con rất buồn ngủ và đã ngủ lúc nào không hay biết. Khi thức dậy thì biết mình đang dựa vai vào một người bạn không quen bên cạnh, bạn cũng niềm nở cho con được tựa nương. Thức dậy thấy ấm lòng lạ. Cuộc sống xô bồ, vội vã của thị thành, nay lại được trở về với tâm tĩnh lặng, sống bên Thầy, cô, bên bạn hiền và những người anh, em cùng chung niềm hoan hỷ được tu tập được cùng nhau sinh hoạt. Đoàn xe đã về đến đích, con bỡ ngỡ trước cảnh đẹp hùng vĩ của chùa Tây thiên. Với một màu hồng hoa giấy phủ quanh khuôn viên. Ngay trước Chính điện là tượng Phật Di Lặc, thấp xuống bên dưới là hồ nước rộng lớn có Bồ tát đứng giữa non nước mây trời. Xa xa bên kia đồi, có Đền thờ Đại tướng Võ Nguyên Giáp và các danh tướng. Cái cảm giác thiêng liêng không thể diễn tả nên lời. Sự tĩnh lặng, không khói bụi, không còi xe ồn ào khiến lòng con được thanh tịnh nhẹ nhõm.
3 Ngày 2 đêm ở đây, được chung sống, tu tập, sinh hoạt, chơi các trò chơi dân gian, văn nghệ, được thực tập Năm cái lạy nhớ về tổ tiên mình thông qua lời dạy của Thầy Quảng Thức. Với 8 gia đình yêu thương đùm bọc nhau, cùng nhau quây quần bên lửa trại “Đã có đường đi rồi”, cùng nắm tay nhau hát hò quanh ngọn lửa hồng, đội Thiên thần đã chiến thắng đội ác quỷ. Một tiểu phẩm quanh lửa trại vô cùng ý nghĩa. Dù cho xung quanh vạn vật, còn người có xấu xa đi chăng nữa, hãy dùng cái tâm trong sáng để cảm hóa để cái ác được hoàn lương.
Với sự hỗ trợ bằng tất cả tình yêu thương của các Sư cô Chùa Phổ Đà, sự phục vụ tận tình của CLB Nhân Sinh đã cho chúng con những bữa ăn suốt 3 ngày 2 đêm. Con gửi lời cảm ơn sâu sắc tới các thầy, các sư cô và Ban Chăm sóc hội trại bằng tất cả lòng thành kính trong con. Nguyện cho tất cả mọi người luôn an lạc, hoan hỷ.
Tám gia đình: An Trú, Trở Về, Chánh Niệm, Vững Chãi, Cam Lộ, Hiểu và Thương, Thở và Cười, Lắng Nghe; mỗi gia đình là một bài pháp, là lời dạy mà con nghiệm ra được từ trong tên gọi. Nó thân thương đến lạ. Gia đình nào cũng sum vầy bên nhau. Ai ai cũng được quạt mát với những chiếc nón bình dị thân thương và sống giữa tình người. Con còn được Chú Trung Thiện ở ban Y tế chăm sóc rất tận tình, thuốc của Chú thật là thần thánh.
Vui nhất là khi về đích trong trò chơi thổi bột ngậm kẹo và diễn văn nghệ với vở kịch: Mẹ ơi con sai rồi; nhộn nhịp với điệu nhảy Trống Cơm. Những điểm 10 tươi rói của các thầy cô - Những giọt nước mắt của các bạn, các Thầy, Sư cô rơi xuống khi nhớ về Mẹ. Cảm xúc cũng dâng trào trong mỗi chúng con, niềm hạnh phúc vỡ òa khi được thức tỉnh, được truyển tải những điều ý nghĩa đến các bạn trẻ. Con nhớ nhất cô Bé Hạt é (Phạm Quyên) trong sáng Team con, luôn mang lại niềm vui cho gia đình Trở Về. Nhớ cô bé đóng vai Con (Huệ nhí) ôm Mẹ khóc và nói những lời xin lỗi, sám hối…Cuộc đời ngắn lắm. Hãy yêu thương bản thân và những người xung quanh ta. Hãy yêu thương gia đình mình khi còn có thể.
Ngày trở về với bao tâm sự mang theo trong nỗi lòng không thể diễn tả. Có những tiếng khóc được bộc lộ của cô giáo mầm non trẻ tuổi, khi được giải bày những mệt mỏi trong cuộc sống bị trù dập, hiềm khích, ganh đua, về đây được yêu thương, được đùm bọc, được sẻ chia như gia đình mình vậy. Có những tiếng cười hồn nhiên của anh Trường Giang, khi là một MC nhưng đứng trước đại chúng thì run rẩy không nói nên lời. Lời sám hối của một bạn cùng quê Nghệ An với con chia sẻ: Xin gửi lời xin lỗi tới mẹ thân yêu vì con đã bất hiểu đã làm Mẹ buồn, những giọt nước mắt lăn trên hàng mi bạn Nam làm con cũng rơi nước mắt vì nhớ Mẹ nhớ những người thân yêu. Nơi đây bao bọc tình yêu thương và gieo hạt giống lương thiện trong từng lời dạy của thầy như thức tỉnh chúng con. Hãy hoàn lương khi bạn chưa đi đúng con đường. Hãy tu tập và tạo phúc với những niềm hoan hỷ trong bạn. Con chỉ biết nói : “Thật lòng cúi đầu tạ ơn"
Có biết bao nhiêu người không được may mắn như chúng con, chưa đủ duyên lành để đến với Phật. Hãy một lần về đây nương tựa. Hãy sống hết mình, hãy yêu thương khi còn có thể. Hãy “Trở Về”, bạn sẽ tìm được con đường đi cho mình. Cũng như tôi vậy!
Trần Thị Quỳnh (gia đình Trở Về)