Tu viện Khánh An

TIẾNG CHUÔNG TỈNH THỨC

Rời khỏi chốn Sài Gòn hào hoa, đầy xô bồ và bận rộn, bỏ lại sau lưng những cuộc vui say sưa thâu đêm suốt sáng cùng bè bạn, tôi mang trong lòng những suy tư, tình cảm đầy ngỗn ngang và nặng trĩu của tuổi 20.
Danh mục: 
Thơ - Văn

Bình minh dần thức giấc, lại một đêm nữa trằn trọc, thao thức; nhng suy nghĩ mộng mị cứ bủa vây tôi như một cơn ác mộng dài dằng dặc từ đêm này sang đêm khác, miên man và bất tận. Chính thời khắc đó, tôi cht nhận ra rằng, mình đang bị dòng đời cuốn đi một cách vô thức và cùng lúc đó cơ duyên đưa tôi đến với Hội trại "Đã có đường đi rồi".

Koong…koong…koong. Tiếng chuông ngân vang, đánh dấu cho thời khắc bắt đầu của một hành trình. Trong sân Tu  viện Khánh An lúc này không khí thật rôn ràng; sự nôn nao của các bạn trẻ pha lẫn chút lo lng khi lần đầu tham dự Hội trại; sự năng nổ và nhiệt tình của các anh chị em CLB Nhân Sinh; thanh tịnh, trầm lắng và khoan thai của quí thầy; tất cả mọi người đã sẵn sàng cho chuyến đi. Chuyến xe sáng hôm nay sẽ đưa tôi và các bạn khóa sinh ti chùa Tây Thiên, xã Tân An, huyện Vĩnh Cữu, tỉnh Đồng Nai.

Trước mắt tôi là quang cnh hùng vĩ của núi, rừng, sông, suối, thoáng chóc tôi thấy mình lòng đầy hoan hỷ và an lạc. Suốt thời gian tu học tại đây, tôi đã học được nhiều điều qua các buổi công phu, ngồi thiền, Sám pháp địa xúc, thiền buông thư, tụng kinh Phước Đức, pháp đàm gia đình, thiền ca và đặc biệt là pháp thoại của Thầy Viện chủ Tu viện Khánh An - Thượng Tọa Thích Trí Chơn. Chủ đề pháp thoại cũng chính là chủ đề Hội trại: “Đã Có Đường Đi Rồi”. Qua buổi pháp thoại ngắn ngủi ấy, tôi đã ngộ ra con đường cho chính bản thân mình mà bấy lâu nay tôi u mê, lầm lẫn. Tôi quán được rằng, sự sống của tôi nằm trong từng hơi thở mà bấy lâu nay tôi không hề để ý tới nó, nếu không có nó tôi sẽ chết; quán rằng mỗi bữa cơm tôi đi khất thực chỉ lấy vừa đủ ăn, ngăn ngừa tâm tham, sân, si; quán rằng trong khi ăn cơm phải chánh niệm, phải tập trung vào thức ăn, không được nghĩ bâng quơ, nhớ tới nỗi khổ nhà ng vì đâu mà ta có bữa cơm này; quán rằng việc đi, đứng, nằm, ngồi cũng cần phải có chánh niệm; ý thức rằng tâm không được để tà niệm len lỏi vào dù chỉ là phút giây. Lại một lần nữa, tôi trở về nương náu trong ngôi nhà Tam Bảo khi mà dòng đời  đã đẩy tôi đi quá xa với nẻo chánh. Nơi mà quý thầy, quý ni như cha mẹ của tôi, các anh chị em khóa sinh như anh, chị, em rut của tôi. Tất cả mọi người đều yêu thương nhau thắm thiết, tình bằng hữu, tình huynh đệ có đâu đẹp hơn lúc này!

DSC 7937

Thấp thoáng mà đã qua ba ngày tu học trôi qua, cuc vui nào cũng có lúc tàn, nước mắt xin được dành cho ngày hội ngộ, chỉ xin mỉm cười cho ngày chia ly. Nhớ lắm quý anh, chị, em khoá sinh, yêu lắm quý thầy, quý ni tận tình chăm sóc cho từng miếng ăn, giấc ngủ, thương lắm nhng con người thầm lặng làm công tác hâu cần. Cảm ơn tất cả mọi người trong Hội trại, một khóa tu vô cùng ý nghĩa.

Cuối cùng, tôi cu mong các bạn dù đã hết khóa tu nhưng đừng quên rằng ta vẫn còn tu học vẫn phải chánh niệm trong từng hơi thở.

Cầu chúc cho các bạn thân tâm an lạc để cống hiến sức trẻ của mình cho tổ quốc, phụng sự cho Phật pháp.

Tôi đã có đường đi rồi, còn các bạn ?

Tp HCM, ngày 03 tháng 05 năm 2016

Tịnh Huy.